Lúc này, Thâu Văn Châu đã có chút say, anh ta cực kỳ đắc ý, lần nữa cảm thấy bản thân rất có mặt mũi. Khi những người khác nói ra một số yêu cầu, nhờ anh ta giúp đỡ, Thâu Văn Châu đã không chút do dự đồng ý.
Lục Hiên, Trương Vĩ và mấy người bạn học khác cũng uống không ít, không ngừng tâng bốc Thâu Văn Châu.
Thâu Văn Châu được nịnh bợ đến mức quên hết mọi thứ!
Ngay khi buổi gặp mặt đang đến hồi cao trào thì bỗng nhiên rầm một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng.
Bên ngoài, một đám người trẻ tuổi quần áo xa xỉ bước vào.
"Mấy người là ai? Có biết phép lịch sự hay không? Không thấy trong phòng đang có người sao?", Lục Hiên tiến lên, bất mãn
nói. Người tới nở một nụ cười xấu xa: "Lịch sụ? Cho các người năm phút đồng hồ, cả chủ cả tớ cút hết ra ngoài, nếu không, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào mới gọi là mất lịch sự!”
"Anh...", Lục Hiên tức giận.
"Thế nào, muốn động tay động chân?", người kia xắn tay áo lên, nói.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ngay lúc này, một thanh niên từ phía sau vỗ nhẹ vào bả vai anh ta: "Lôi Quân, lâu lắm rồi cậu mới từ đơn vị trở về, hôm nay mở tiệc đón tiếp cậu, vì mấy
nhân vật nhỏ này mà tức giận thật không đáng giá! vẫn nên để tôi đi!"
Lúc này, Trần Hạo ngồi trong góc phòng mới nhìn rõ đám người ngoài cửa, trong lòng không nhịn được cười thầm, chuyện này cũng thật tình cờ, cái tên vừa nói chuyện chính là người từng xảy ra mâu thuẫn với Trần Hạo, cậu hai nhà họ Ninh, em trai Ninh Hách, Ninh Vũ, đi theo phía sau còn có Trương Mạt Mạt và một đám quần áo lụa là!
Có vẻ như là muốn đến đây tranh phòng, có điều, Trần Hạo cũng không có cảm tình tốt với
Thâu Văn Châu, để cho cái kẻ thích giả vờ này chịu thiệt thòi, Trần Hạo rất vui vẻ, anh cũng sẽ không để ý đến nhóm Ninh Vũ.
Dừng lại một chút, tầm mắt Ninh Vũ hướng về phía mấy người Thâu Văn Châu, tràn đầy uy hiếp, vẻ mặt cũng kiêu ngạo: "Mong các vị cho tôi chút mặt mũi, phòng này nhường lại cho tôi, mồi lân đến Giai Dạ tôi đêu đặt phòng này, những phòng khác tôi dùng không quen! Chỉ cần các vị đồng ý đổi phòng, chi phí đêm nay cứ tính hết cho tôi!"
Mặc dù lời nói của Ninh Vũ rất khách sáo, nhưng bất kể là ánh mắt hay giọng điệu, đều là dáng vẻ người ở trên cao, vênh mặt, hất hàm sai khiến.
Thâu Văn Châu đang còn trong trạng thái lâng lâng sao có thể chịu được bộ dạng này?
Khó khăn lắm mới được một phen thể hiện sự vượt trội trước mặt các bạn học, bây giờ mọi người đã xem như không có việc gì mà Thâu Văn Châu không làm được, nếu bây giờ nhường phòng, chẳng phải là anh ta sẽ bị bạn bè chê cười sao?
Dưới ánh mắt ám chỉ của Thâu Văn Châu, Trương Vĩ nhảy ra chỉ thẳng vào nhóm Ninh Vũ: "Anh cho rằng anh là ai? Ai khiến
anh trả phí cho chúng tôi?”
Thâu Văn Châu tràn đầy miễn cưỡng nói: "Anh bạn, chi phí không cần anh trả, Thâu Văn Châu tôi có thể tự trả được!"
Lời nói bị Ninh Vũ cắt ngang, cậu ta có chút nghiền ngẫm nhìn Thâu Văn Châu: "Anh là Thâu Văn Châu?"
Vẻ mặt Thâu Văn Châu đầy đắc ý, anh ta nghĩ rằng, có lẽ Ninh Vũ cũng đã từng nghe qua tên tuổi anh ta: "Chính là tôi?"
Ninh Vũ khinh thường, đảo mắt nhìn những người khác: "Có ai từng nghe qua cái tên này
chưa?"
Trương Mạt Mạt không mặn không nhạt nói: "Trong các dòng họ lớn ở Hải Dương chúng ta, hình như không có họ Thâu mà? Chẳng lẽ là cậu chủ của nhà ai ở thành phố khác? A! Vậy mà tôi không nhớ ra được, anh ta là ai vậy! Mấy người có biết ở thành phố khác có dòng họ Thâu nào không?"
Nhóm người quần áo lụa là bên cạnh cũng phối hợp diễn cùng cô ta.
"Dòng họ Thâu? Tôi nghĩ tôi biết, gần nhà tôi có một chợ bán thức ăn, nhà bán thịt ở đó chính
là họ Thâu!"
"Người dọn vệ sinh trong khu biệt thự nhà tôi cũng họ Thâu!"
"Người giúp việc nhà tôi cũng họ Thâu!"
Ha ha ha...
Một đám người cười ầm lên.
Thâu Văn Châu tức giận không thôi!