Tổng Sơn không tự chủ mà liên tưởng đến tình huống trong bữa tiệc gia đình lần
trước. Không lâu sau lại nhớ ra rất nhiều lời kể của em gái về Trần Hao!
Trước đây, Tổng Sơn chỉ cảm thấy Tống Ninh Mông trẻ con chưa từng trải sự đời!
Nhưng bây giờ cậu ta lại cảm giác có lẽ những chuyện mà Tổng Ninh Mông nói đều
là sự thật!
Lúc này, Giang Ngạo Tuyết cũng kinh ngạc ngẩn người ra bởi phản ứng của Trần
Hạo, sững sờ nhìn anh, cảm thấy Trần Hạo trong khoảnh khắc như thế biến thành
một người khác.
“Tôi… tôi biết lỗi rồi, xin anh tha thứ!”, Mạc Tử Ngọc sợ sệt nói.
Trần Hạo nghiền ngẫm, ngồi lên ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. “Anh có phải rác rưởi không? Tôi có nói sai không?”
“Tôi là rác rưởi, anh không nói sai!”
Mạc Tử Ngọc xấu hổ và giận dữ muốn chết nhưng lại không thể không trả lời.
“Bảo anh quỳ anh có phục không?”. Trần Hạo lại hỏi.
“Tôi … tôi phục rồi!”
Lúc này Mạc Tử Ngọc rất tủi thân, rất muốn tìm một nơi hẻo lánh khóc lớn.
“Sau này anh còn dám quấy rầy trưởng bộ phận Giang nữa không?”, Trần Hạo lại
hỏi.
“Không dám! Sau này tôi sẽ không dám nữa!
Trần Hạo đứng dậy, liếc mắt nhìn Giang Ngạo Tuyết: “Chúng ta đi!”
Anh Chồng Khờ - Trần Hạo
Tinh Quân
Giang Ngạo Tuyết đứng dậy chuẩn bị đi theo, Tổng Sơn quay qua hỏi: “Anh Hạo,
anh chuẩn bị xử lý tên này như thế nào?”
Trần Hạo cười khẩy nhìn lướt qua Mạc Tử Ngọc: “Bảo anh ta cút về nói với nhà họ
Mạc đổi người khác làm chủ Quốc Hiện, bằng không tôi sẽ khiến nhà họ Mạc biến
mất.
Nói xong, Trần Hạo nghênh ngang bỏ đi.
Mạc Tử Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng của Trần Hạo, trước đây rõ ràng là
Bạch thị cầu xin hợp tác với Quốc Hiện của nhà họ Mạc, sao chuyện lại quay ngược
lại rồi?
khiến nhà họ Mạc biến mất? Tên này khoác lác sao? Khi Mạc Tử Ngọc nghĩ ngợi lung tung, Tống Sơn mỉm cười bước lên trước vỗ nhẹ
mặt của Mạc Tử Ngọc: “Ngoan ngoãn nghe lời! Nếu anh tôi cũng nói rồi thì tất
nhiên tôi không thể không làm gì cả, mặc dù Tổng Sơn không làm được chuyện
chưa đến một câu nói đã hủy đi nhà họ Mạc nhưng hủy hoại Quốc Hiện vẫn là
chuyện trong vài phút! Nghĩ cho kỹ đi nhé!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Sau khi nói xong, Tổng Sơn rất thân thiết sửa sang lại quần áo giúp Mạc Tử Ngọc:
“Chậc chậc! Đúng là mặt người dạ thú!”
Sau đó, bóng thịt này đuổi theo và đi với Trần Hạo luôn.
Lúc này Mạc Tử Ngọc hối hận, anh ta dám không nghe lời sao? Không dám!
Trần Hạo có thể hủy đi nhà họ Mạc hay không thì anh ta không biết nhưng Tổng
Sơn hủy hoại Quốc Hiền thì là chắc chắn.
Mạc Tử Ngọc biết rõ Quốc Hiện có ý nghĩa gì đối với nhà họ Mạc.
Cho nên lúc này, cho dù trong lòng anh ta không muốn như thế nào đi nữa thì cũng
chỉ có thể làm theo lời Trần Hạo!
Lúc Mạc Tử Ngọc vô cùng hối hận, ba người Trần Hạo đã đến cửa khách sạn.
Tổng Sơn thể hiện: “Trưởng bộ phận Giang, cô yên tâm, sau này tôi sẽ làm chủ
Quốc Hiên, tôi sẽ cho người đưa thỏa thuận hợp tác đến Bạch thị sớm thôi!”
Giang Ngạo Tuyết ngày người, hỏi: “Anh không sợ người nhà họ Mạc trở mặt thật
sao?”
Tống Sơn mỉm cười: “Nhà họ Mạc dám sao? Bọn họ dám chết thì tôi dám chôn,
hơn nữa chỉ là một Quốc Hiên mà thôi, tôi dùng chút thủ đoạn thì có thể vật nhà họ
Mạc ra một cách dễ dàng, không ảnh hưởng đến việc hợp tác với Bạch thịt
Sau khi nghe thấy vậy, Giang Ngạo Tuyết hít một hơi lạnh, đi thẳng đến chỗ đậu
xe, Trần Hạo đi theo phía sau.
Tổng Sơn - tên béo chết tiệt này vậy mà lại cũng đi theo không ở lại.
Trán của Giang Ngạo Tuyết chảy đầy vạch đen, tuy rằng vừa rồi Tổng Sơn giúp đỡ.
Nhưng nói thật, Giang Ngạo Tuyết không có chút ấn tượng tốt nào với tên béo thô
tục này, cô ấy đoán chắc tên béo này còn muốn nói gì đó với Trần Hạo nên biết lẽ
phải mà nói: “Tôi không làm phiền hai người nữa, đi trước một bước!”
“Chậc chậc… Cô đi thong thả!”, Tống Sơn mỉm cười, không đợi Trần Hạo trả lời,
tiếp lời trước.
Giang Ngạo Tuyết lên xe rời đi, Tống Sơn mới thu lại ánh mắt của mình.
“Chậc chậc! Anh rể thật cao minh, người phụ nữ bên cạnh đều quyến rũ mê người,
cô gái này có sự lạnh lùng giống trên người chị em nhưng lại không hoàn toàn
giống nhau! Cực phẩm …
Trần Hạo cạn lời lườm mắt nhìn Tổng Sơn.
Tổng Sơn lập tức nói: “Anh rể yên tâm, em tuyệt đối không nói chuyện này cho chị
biết, vừa rồi chưa ăn nó phải không, em mời ăn cơm!”
Tổng Sơn béo như quả bóng kéo theo Trần Hạo rồi lên xe, sau đó đi đến câu lạc bộ
tư nhân rất xa hoa, gọi một bản thức ăn.
Trần Hạo cũng đã đói thật, có người mời khách thi cử ăn cũng không sao, phải ăn
cho bằng hết!
Lúc ăn cơm, Tổng Sơn đã nói bóng nói gió không ít chuyện!
Trần Hạo thì binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn!
Tổng Sơn bất lực cũng chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ hỏi dò căn nguyên của Trần Hạo!
Sau bữa ăn, Tổng Sơn đích thân lái xe đưa Trần Hạo về Bạch thị.
Sau khi đến bộ phận sales thì Trần Hạo lại tiếp tục chiến đấu hăng hái trong game!
Chỉ là lần đầu tiên Giang Ngạo Tuyết đi lại mấy lần suốt buổi chiều nhưng không
còn đối đầu với Trần Hạo nữa.
Trần Hạo được yên tĩnh, mắt thấy đã đến giờ tan làm. Khi mọi người thu dọn đồ
xong lần lượt rời đi,Trương Mạn ngượng nghịu đi đến.
Chỉ thấy vẻ mặt của cô gái này thôi, Trần Hạo biết rằng chắc chắn Trương Mạn có
chuyện!
Mà Lý Phần, Ngô Thiến đi muộn hơn cười khả nghi với hai người ở góc độ mà Trần
Hạo không nhìn thấy.
Trương Mạn đỏ bừng mặt liếc nhìn hai người coi như là đáp lại.
Thấy trong phòng làm việc hoàn toàn không có ai, Trần Hạo mới cười hỏi: “Nói đi,
có phải có chuyện cần tôi giúp đỡ không?”
Trương Mạn mở miệng: “Trần Hạo, tối nay anh có rảnh không?”
“Sao lại muốn mời tôi ăn cơm vậy?”, Trần Hạo cười nói.
“Coi là vậy đi!”
“Coi là vậy là sao?”
“Là … ừm… chính là …, Trương Mạn ngập ngừng ấp úng.
“Cô không nói thì tôi đi thật đó?” Trần Hạo đứng dậy nói.
Trương Mạn giữ chặt Trần Hạo đang muốn đứng dậy về lại ghế, kết quả không
đứng vững nên ngã vào trong lòng Trần Hạo.
Trần Hạo nhìn mỹ nữ đỏ bừng mặt trong lòng, trong con mắt có trêu đùa nói: “Ồ!
Tôi biết rồi, chắc chân cô muốn mượn cớ ăn cơm tối để thừa cơ chuốc say tôi sau
đó…”
“Nói linh tinh gì vậy, tôi có buổi họp lớp vào buổi tối, muốn mời anh đi cùng!”,
Trương Mạn nói với thái độ không tự nhiên.
“Buổi họp lớp của cô? Tôi đi làm gì?”, đầu Trần Hạo lắc như trống bỏi.
Trương Mạn nói: “Vốn dĩ tôi cũng không định đi nhưng có một người bạn sắp rời
khỏi Hải Dương, tôi muốn đi gặp, đợi cậu ấy đi rồi thì tương lai không biết khi nào
mới gặp lại được! Chỉ là…”
Trần Hạo buồn cười nói: “Để tôi nói giúp cô, cô xinh đẹp như vậy, trong trường
chắc chắn có không ít người theo đuổi, nhưng cô không muốn bị những ong bướm
đó quấy rối, cho nên muốn xin tôi giúp đỡ làm lá chắn phải không!”
“Làm sao anh biết.”, Trương Mạn kinh ngạc, nói.
Trần Hạo cạn lời cười ngượng: “Bởi vì tôi đã quen việc này!”
Phụt một tiếng, Trương Mạn bị Trần Hạo đùa.
“Vậy anh có thể giúp tôi được không?”, Trương Mạn hỏi.
“Tôi hơi do dự”, Trần Hạo sở cắm, tuy rằng Bạch Phi Nhi ở bệnh viện nhưng từ khi
có bà vú Vương chăm sóc, anh đến bệnh viện thì Bạch Phi Nhi trái lại không thoải
mái. Đúng thật là có rảnh.
Nhưng bạn bè Trương Mạn không nhiều, anh năm lần bảy lượt tiện tay chăm sóc,
dường như bây giờ cô gái này hơi ỷ lại vào anh rồi. Anh cũng có thể hiểu, cô nhóc
này cũng không có bạn bè gì cả, tính cách hơi hướng nội, sau chuyện của công ty
nhà họ Bạch cô ấy cũng không con tin tưởng đàn ông nhiều nữa
nhà họ Bạch, cô ấy cũng không con tin tưởng đàn ông nhiều nữa.
Ngược lại, anh chồng khờ của nữ chủ tịch như anh lại là bạn bè khác giới rất an
toàn.
Trương Mạn có chút mất mát, nói nhỏ: “Vậy tôi cũng không đi nữa!”
Nhìn thấy bộ mặt tiếc nuối ấy của Trương Mạn, Trần Hạo cạn lời: “Được rồi! Sợ cô
luôn, tôi đi là được chứ gì!”
“Thật sao?”, Trương Mạn vui mừng.
“Xem dáng vẻ đó của cô, người nào không biết còn tưởng là buổi họp lớp của tôi, cô
muốn đi theo đó!”
Một câu nói vô ý của Trần Hạo khiến Trương Mạn xấu hổ hơn, trong lòng cũng biết
không nên làm phiền con trai nhưng…
Còn Trần Hạo thì đến nơi hẻo lánh gọi điện thoại, biết được từ chỗ bà vũ Vương,
Bạch Phi Nhi mọi thứ đều ổn, mới an tâm rời khỏi công ty cũng với Trương Mạn.
Buổi họp lớp của Trương Mạn hẹn ở Giai Dạ.
Sau khi đến, đỗ xe xong, hai người đi thẳng đến đại sảnh.
Trần Hạo chủ động bước lên tự giới thiệu về mình: “Chào cô, tôi là Trần Hạo!”
Vương Hân phụt cười: “Anh chính là Trần Hạo?”