“Anh Hạo, anh thật là… càng ngày càng đẹp trai!”, Tổng Sơn nịnh bợ nói, thấy
Trần Hạo có vẻ không vui bèn đổi cách gọi anh rể thành anh Hạo.
Trần Hạo tỏ ra ghét bỏ, không để ý đến tên ngớ ngẩn này.
Tổng Sơn nhìn sang Giang Ngạo Tuyết, ẩn ý hỏi: “Anh Hạo, cô gái này là?”
Trần Hạo nói: “Sếp của tôi!”
“À…”, Tổng Sơn quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, như hiểu ra điều gì, gật đầu.
Trần Hạo bất đắc dĩ giới thiệu với Giang Ngạo Tuyết: “Đây là Tổng Sơn, bạn của
tôi”.
“Chào anh!”, Giang Ngạo Tuyết chìa tay lịch sự bắt tay với Tổng Sơn. Tổng Sơn lại chuyển sự chú ý vào nơi khác, tiếp tục tươi cười nói với Trần Hạo:
“Anh Hạo, lâu lắm rồi không được gặp anh, em nhớ anh chết đi được Nhìn anh gây
quá này…”
Tổng Sơn như Đường Tăng vậy, la liếm đủ kiểu với anh.
Nếu không phải Giang Ngạo Tuyết đang đứng ở đây, Trần Hạo đã đánh chết tên
ngớ ngẩn này rồi.
Giang Ngạo Tuyết lập tức thay đổi cái nhìn đối với Tổng Sơn và Trần Hạo sau khi
nghe Tổng Sơn nói mấy chữ “Em nhớ anh quá này”.
Trần Hạo nhận thấy rất rõ sự thay đổi ấy, vài vệt đen chảy xuống.
Cô ấy hết nhìn Tổng Sơn bên cạnh mình rồi lại nhìn Trần Hạo, thầm nghĩ vật họp
theo loài là chân lý!
Trong lúc cô ấy suy nghĩ thì ba người đã xuống phòng ăn.
Anh Chồng Khờ - Trần Hạo
Tinh Quân
Có vẻ như Tổng Sơn đã quen, không ngó ngàng gì đến Giang Ngạo Tuyết và Trần
Hạo đang ghét bỏ ra mặt mà mặt dày ngồi vào bàn của anh.
Thấy người của công ty đối tác vẫn chưa đến, tên Tổng Sơn thích nịnh hót này
cũng làm cô ấy chịu hết nổi, Giang Ngạo Tuyết bèn mượn cớ đi vệ sinh tránh đi
một lúc, tiện thể để tên này tự ngắm lại bản thân.
Thấy cô ấy đã đi, Trần Hạo tức giận hỏi: “Sao cậu lại tới Hải Dương?”
Tổng Sơn cười toe toét: “Gia đình em là nhà tài trợ cho tập đoàn năng lượng Quốc Hiện ở Hải Dương, em được thuyên chuyển tới nhậm chức tổng giám đốc, sắp tới sẽ
không về La Thành, vừa hay có thể kết thân với anh rể…
“Dừng lại cho tôi, tôi không rảnh mà kết thân với cậu đâu! Cút đi…, trên mặt Trần
Hạo đây vẻ chế bai.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Anh rể không công bằng như thế là không được, Ninh Mông và em là anh em
ruột, anh đối xử với nó một kiểu, em một kiểu… Em đau lòng quá… Em…”.
Tổng Sơn lại bắt đầu bắn rạp, Trần Hạo thì im lặng nghe tai này qua tai nọ, quyết
định mặc kệ cậu ta, suy nghĩ đến tập đoàn Quốc Hiện mà cậu ta vừa nói, sao lại
thấy hơi quen quen nhỉ?
Lúc Giang Ngạo Tuyết vừa ra khỏi nhà vệ sinh vừa cầm điện thoại xem giờ, Tổng
Sơn vẫn chưa dừng, còn tí ta tí tởn nịnh bợ Trần Hạo nói muốn mời khách.
Đối với tên cực phẩm nhân gian này, Giang Ngạo Tuyết rất cạn lời, tự hỏi không
biết người này còn miếng da mặt nào không, sao ngồi mà cứ sát sát vào thế nhỉ?
Vốn Giang Ngạo Tuyết còn tưởng việc mình bỏ vào nhà vệ sinh sẽ làm tên ngớ
ngẩn này biết điều, ôn chuyện một lát rồi đi ngay, ai ngờ cái tên Tổng Sơn này dại
như da trâu, cứ bám lấy cô ấy và Trần Hạo mãi!
Giang Ngạo Tuyết thầm kêu khổ khi cứ phải nghe tiếng đọc kinh của quả cầu thịt
này, biết vậy cô đã không kéo Trần Hạo ra ngoài rồi.
Cô ấy quay mặt đi, lại thấy không thể được, lát nữa họ còn phải đàm phán, phải
đuổi tên mập này đi đã!
Giang Ngạo Tuyết đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì có một người đi đến từ
phía đối diện.
Cô ấy lập tức nghi ngờ nhân sinh, thầm mắng tại sao sáng nay ra ngoài lại không
xem lịch, sao mà xui xẻo thế chứ!
Người đang đi tới khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc một bộ tây trang
trắng tinh quý giả, khỏe miệng là nụ cười nhẹ, trông đầy mùi tự luyến.
Từ khi xuất hiện, mắt của anh ta luôn dân vào người Giang Ngạo Tuyết.
Đến trước bàn, người thanh niên mặc đồ trắng ngồi xuống bên cạnh Giang Ngạo
Tuyết, không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không.
Cô ấy cực kỳ bực bội, đã thể đối phương lại còn dùng giọng nói tự cho mình là trầm
thấp từ tính: “Ngạo Tuyết, hoa sáng nay anh tặng em thích không?”
“Vứt rồi!”, Giang Ngạo Tuyết khó chịu nói thẳng
Trần Hạo và Tổng Sơn đang xem kịch đều cho rằng cái người trồng phong lưu tiêu
sái này sẽ bất mãn vì câu nói của cô ấy.
Không ngờ anh ta lại không hề để ý, ngược lại còn lịch sự mỉm cười: “Anh hiểu rồi,
em không thích hoa hồng xanh. Được, hôm nào anh lại tặng cho em hoa khác”.
Nói xong, anh ta còn liếc Trần Hạo và Tổng Sơn, thấy hai người đều mặc đồ vỉa hè
thì lập tức bơ đi.
Giang Ngạo Tuyết nhìn tổ hợp ba người quái đản này, bất lực ôm đầu, trong lòng
cực kỳ bực bội.
“Mạc Tử Ngọc, tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, chúng ta không thể đâu, anh
không phải gu của tôi!”, Giang Ngạo Tuyết thắng thần bày tỏ quan điểm, cô ấy chỉ
muốn tổng cổ cái tên này đi thật nhanh để khỏi ảnh hưởng cuộc đàm phán sắp đến.
Mạc Tử Ngọc khẽ cười, không để ý đến sự thẳng thừng của cô ấy: “Không sao, anh
chờ được, anh sẽ từ từ làm em phát hiện ra ưu điểm của anh!”
Giang Ngạo Tuyết suýt hộc máu, cáu tiết nói: “Mạc Tử Ngọc, tình cảm là chuyện
của hai người, sẽ không được nếu có một bên không có tình cảm đâu!”
Mạc Tử Ngọc đáp: “Anh hiểu ý em, nhưng đây là tự do của anh mà! Chẳng lẽ chỉ
cho phép em không thích anh mà không cho phép anh thích em?”
Giang Ngạo Tuyết bị lý sự, quả thật muốn khóc cho Mạc Tử Ngọc xem: “Xin lỗi, tôi
thật sự không có thời gian để kì kèo với anh đâu! Tôi tới đây để làm việc, lát nữa đối
tác của tôi thấy cảnh này thì tôi biết giải thích làm sao?”
Mạc Tử Ngọc bình tĩnh nói: “Anh đại diện cho tập đoàn Quốc Hiện tới đàm phán
với tập đoàn Bạch Thị đây! Em không cần giải thích đâu!”
“Anh… anh là người của tập đoàn Quốc Hiện?”
Mạc Tử Ngọc nở nụ cười đầy tự hào: “Chưa có ai nói cho em biết Quốc Hiện cũng là
sản nghiệp của nhà họ Mạc sao?”
Giờ thì Giang Ngạo Tuyết đã hiểu, e rằng trước giờ việc đàm phán với Quốc Hiện
luôn không được thuận lợi là do cái tên này giở trò
Mạc Tử Ngọc vuốt tóc theo cách mà mình cho là đẹp trai: “Chuyện tập đoàn Bạch
Thị đề xuất hợp tác với Quốc Hiên cấp dưới đã báo cáo với anh rồi, nhưng Quốc
Hiên còn cần khảo sát tư cách của Bạch Thị, còn khảo sát vào khi nào thì chưa
biết”.
Nói đến chuyện khảo sát, Mạc Tử Ngọc nghiên ngẫm cười.
Giang Ngạo Tuyết cực kỳ nhức đầu, lời của đối phương ẩn ý quá.
Tổng Sơn và Trần Hạo ngồi cạnh đó nhìn nhau, trong lòng cười muốn lật bàn.
Trần Hạo thầm nghĩ, thảo nào vừa rồi Tổng Sơn nói đến Quốc Hiền thì anh thấy rất
quen! Thì ra đó là công ty muốn hợp tác với tập đoàn Bạch Thị mà Giang Ngạo
Tuyết đã nói.
Tổng Sơn thì thấy quả tình cờ, không ngờ lại gặp phải người nhà họ Mạc, đối tác
tương lai của họ!
Trần Hạo tò mò hỏi Tổng Sơn: “Quốc Hiện đáng gớm lắm à? Nhà họ Mạc cũng thế
hả?”
Tống Sơn cười đáp: “Quốc Hiện hiện đang là một trong những tập đoàn đi đầu về
công nghệ tạo pin năng lượng trong nước và có kỹ thuật rất mạnh. Nhà họ Mạc thì
khá có tiếng trong ngành công nghệ năng lượng ở Hải Dương, quy mô không hề
thua kém nhà họ Bạch!”
Nghe cậu ta giải thích, Trần Hạo cũng đã hiểu, bảo sao Mạc Tử Ngọc này tự tin sẽ
ăn được Giang Ngạo Tuyết.
Giang Ngạo Tuyết hung tợn trừng Trần Hạo, trách anh lanh chanh.
Không ngoài dự đoán, Tổng Sơn vừa nói xong thì Mạc Tử Ngọc cười càng tươi hơn,
vẻ kiêu hãnh cũng càng rõ nét, hờ hững nhìn Tổng Sơn: “Không ngờ một nhân
viên nho nhỏ của Bạch Thị cũng có hiểu biết đấy. Cậu nói không sai, hiện nay công
nghệ sản xuất pin năng lượng mới trong nước có đến hai mươi phần trăm đến từ
Quốc Hiện! Thế nên Bạch Thị muốn phát triển lĩnh vực này phải hợp tác với Quốc
Hiên!”
Nói đến đây, Mạc Tử Ngọc ngạo nghề cười: “Nhà họ Mạc chúng tôi là cổ đông lớn
nhất của Quốc Hiện, trong ngành từng có người đùa một câu thế này, nhà họ Mạc
giậm chân một cái là cả ngành năng lượng mới sẽ run rẩy!”
Tống Sơn và Trần Hạo thấy Mạc Tử Ngọc đắc chí như vậy thì nhịn cười giơ ngón cái
với anh ta: “Ghê ghê!”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Anh Mạc, cá nhân tôi không thích nhập chung công việc
và đời tư làm một! Mong anh hiểu cho!”
Mạc Tử Ngọc lập tức trả lời: “Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn chưa rõ lòng anh sao?
Anh có chỗ nào không xứng với em?”
Giang Ngạo Tuyết muốn đánh người lắm rồi: “Anh hiểu lầm rồi, là tôi không xứng