Khi trở về biệt thự của nhà họ Bạch, bà vú Vương đã nấu xong bữa sáng.
Trần Hạo vừa vội vàng ăn vài miếng, vừa nói chuyện phiếm cùng bà vú Vương, trong biệt thự này ngày thường ngoài anh và Bạch Phi Nhi thì chỉ có bà vú Vương.
Những người khác trong nhà họ Bạch rất ít khi ghé qua, chỉ có Bạch Chân Chân thỉnh thoảng sẽ đến ở một thời gian khi cô ta cãi nhau với bố mẹ.
Có vẻ như sau khi Trần Hạo bình phục, ngoại trừ ông Bạch, chỉ còn có bà vú Vương là người duy nhất thật tâm vui thay cho Bạch Phi Nhi! Điều này khiến Trần Hạo cảm thấy có chút thổn thức.
Đang nói chuyện phiếm, Bạch Phi Nhi từ trên lầu hai chậm rãi đi xuống.
“Một lát nữa tôi có cùng cô tới công ty không?”, Trần Hạo hỏi.
Bạch Phi Nhi ngồi ở bên kia bàn ăn, do dự một chút rồi gật đầu: "Chắc là có. Hôm nay có cuộc họp cấp cao, trưởng các bộ phận đều có mặt. Anh cũng nên tham gia, để sau này còn dễ bề luân chuyển!"
Trần Hạo bĩu môi, nhưng không nói gì. Có xe để quá giang, anh cũng cảm thấy vui vẻ vì đỡ phiền phức.
Bạch Phi Nhi như thường lệ vừa ăn sáng vừa xem báo buổi sáng, tư thế vô cùng xinh đẹp.
Trần Hạo nhìn chằm chằm Bạch Phi Nhi hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu như người phụ nữ này không quá lạnh lùng thì thật sự đúng là xinh đẹp như hoa, khiến cho người nhìn vào cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Có thể là do ánh mắt của anh quá lộ liễu, Bạch Phi Nhi bị nhìn chằm chằm liền cảm thấy khó chịu, ngẩng đầu nhíu mày vài lần, cuối cùng không nhịn được phải nói ra một câu: "Một lát nữa anh tự bắt xe đến công ty đi!"
"Tại sao? Cô rõ ràng có xe mà!", Trần Hạo sửng sốt, người phụ nữ này sao tự dưng đột nhiên lên cơn khùng vậy?
“Nhưng tôi không muốn anh lên xe của tôi!”, Bạch Phi Nhi lạnh nhạt nói.
“Đừng mà, chúng ta là vợ chồng, của cô cũng là của tôi chứ!”, Trần Hạo làu bàu nói. Nhưng khi nhìn ánh mắt của cô, anh liền biết không thể nào bàn cãi thêm gì được nữa!
Sau một lúc, Trần Hạo ngượng ngùng nói: "Hê hê... Không cho ngồi chung xe cũng được! Cho tôi một ít tiền bắt xe là được rồi!"
Phận làm con rể nhà giàu như anh nói ra cũng thật buồn, trong túi còn không có nổi lấy một tệ nào!
“Cần bao nhiêu?”, Bạch Phi Nhi lần này không từ chối.
“Hê hê, tiền thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt!”, Trần Hạo cười xấu xa.
“Chỉ có nhiêu đây thôi!”, Bạch Phi Nhi lấy ra từ trong ví mấy trăm đồng tiền mặt, đưa tới trước mặt Trần Hạo, rồi xoay người rời đi!
Trước đây Trần Hạo bị bệnh khờ khạo đã khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, bây giờ Trần Hạo trở nên mặt dày mày dạn càng khiến cho cô cảm thấy khó chịu hơn.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Nè, vợ à, cô xem, của cô cũng như là của tôi. Công ty nhà chúng ta lớn như vậy, mà cô chỉ cho tôi có mấy trăm đồng, thật quá là không thích hợp, cô nói có đúng không?"
“...”
Trần Hạo không còn xa lạ gì với tập đoàn Bạch Thị, nhưng đây là lần đầu tiên anh ngồi trong phòng họp ban điều hành!
Trần Hạo chỉ liếc một lượt những người có mặt, sau đó nhìn Bạch Phi Nhi một cách đầy thông cảm.
Nghe nói đây là cuộc họp của giám đốc các phòng ban, nhưng thực tế số lượng giám đốc cấp cao có mặt không nhiều, những người có vị trí thực tế trong công ty như Lưu Gia Ấn và Bạch Minh Vũ đều không có mặt tại thời điểm này.
Lưu Gia Ấn thì có thể là do mặt mũi đã sưng tấy vì bị đánh, nhưng Bạch Minh Vũ là giám đốc điều hành nhưng cũng không xuất hiện, rõ ràng là không muốn cho Bạch Phi Nhi chút mặt mũi nào!
"Sao hôm nay tên ngốc này lại đến cuộc họp điều hành?"
"Ai mà biết! Nghe nói ngày hôm qua cái tên ngốc này đi lạc ở đâu mất! Chắc là sợ tên ngốc bị lạc lần nữa cho nên mới mang theo bên mình!"
"Hôm nay mấy người sếp Lưu không đến, cuộc họp này chắc chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thôi!"
Nhiều người trong số những người có mặt đều là con cháu của các cổ đông, và một số người trong số họ đang hạ giọng xì xào.
Trong lúc nói chuyện, mầy người đó đều nhìn vào mặt Trần Hạo, chẳng biết là cố ý hay vô tình mà lại bật cười!
"Cuộc họp hôm nay bàn về hai việc, thứ nhất là triển khai hệ thống đánh giá, mẫu đánh giá được ban hành, và các tiêu chuẩn nghiêm ngặt được sử dụng sao cho phù hợp nhất. Thứ hai, hoạt động kinh doanh của công ty sẽ được điều chỉnh trong thời gian tới, và tất cả các bộ phận phải hợp tác!"
Bạch Phi Nhi nói, ánh mắt sắt bén lướt qua đám đông.
Mọi người ở trong phòng họp phản ứng rất hời hợt, sự chú ý của bọn họ vẫn đang tập trung trên người Trần Hạo.
Rõ ràng họ quan tâm đến việc buôn chuyện về người chồng ngốc nghếch của chủ tịch hơn là quan tâm đến các quy định và luật lệ của Bạch Phi Nhi.
Khuôn mặt của Bạch Phi Nhi hiện lên một tia tức giận, nhưng cô cũng không có cách nào. Quan hệ nhân sự của công ty rất phức tạp, cô vẫn cần một thời gian để giải quyết.
“Tiếp theo, Trần Hạo sẽ làm việc luân phiên ở nhiều phòng ban khác nhau, mọi người có trách nhiệm giải thích và sắp xếp công việc cho anh ấy!”, Bạch Phi Nhi nắm chặt tay lại kìm nén cơn tức giận.
Trần Hạo sẽ luân phiên làm việc ở các phòng ban, đang đùa nhau sao? Một kẻ ngốc lại muốn luân chuyển làm việc ở các phòng ban khác nhau?
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trần Hạo, mà Trần Hạo thì đang rũ đầu xuống, lồng ngực hít thở nhô lên hạ xuống, giống như y như một cái quạt gió.
Anh không đứng dậy chào hỏi mọi người, chỉ ngồi im không cử động, cứ như thể đang ngủ.
Bạch Phi Nhi tức giận, đi thẳng một đường ra khỏi phòng họp.
"Người có tiền cho dù ngu ngốc cũng được vào công ty làm việc, mọi người nói xem đây là cái chuyện quái quỷ gì?"
"Mấu chốt là lại đưa cái tên ngu ngốc đó đến bộ phận của chúng ta, muốn làm cái gì chứ?"
"Huầy, giao việc cho cậu ta sao, cứ để cậu ta làm việc gì mà mình thích làm! Chẳng lẽ mọi người thật sự muốn sắp xếp công việc cho một kẻ ngốc à?"
"Chuyện này cũng khó nói! Trong mấy người chúng ta có ai dám sắp xếp công việc cho cậu ta đây? Đến lúc ở trên trách phạt xuống, tên ngu ngốc này làm sao có thể trốn thoát?"
“...”
Người trong ban điều hành tụm thành nhóm từ ba đến năm người, trong khi thấp giọng xì xào bàn tán, bọn họ đều hướng ánh mắt về phía của Trần Hạo, đồng tình với ý kiến của nhau.
Ngay cả Bạch Phi Nhi cũng không thèm để ý tới bọn họ, lúc này bọn họ càng không coi trọng Trần Hạo, cứ mở miệng ra là tên ngốc này tên ngốc nọ, bàn tán một cách vô cùng càn quấy.
Trần Hạo không thèm đôi co với đám người này, thấy đám người lần lượt giải tán, anh nghĩ ngợi rồi chuẩn bị đi báo danh với bộ phận bảo an.
Những bộ phận khác rất phức tạp, làm chân canh cửa kể cũng nhàn hạ nhỉ?
Sau khi cân nhắc một chút, Trần Hạo nhanh chóng chạy thẳng tới phòng bảo vệ ở cổng công ty, chuẩn bị nói chuyện với nhân viên bảo vệ để thăm dò một chút. Lý tưởng gì chứ, công việc đơn giản nhàn nhã là được!
Nơi nào dễ dàng nhất thì cứ đi đến nơi đó mà làm việc!
"Anh gì ơi, bộ phận bảo an của chúng ta nằm ở tầng mấy vậy?"
Thấy Trần Hạo xuất hiện ở cổng công ty, hai nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ trực cổng bị giật mình, liếc mắt nhìn nhau, dường như đều biết đến nhân vật "nổi tiếng" tên Trần Hạo này!
“Ừm, nằm trên lầu hai, mà anh đến bộ phận bảo an làm gì?”, Trương Đức Phát, một trong số hai nhân viên bảo vệ, ho khan hỏi.
“Tôi đi làm ở bộ phận bảo an!”, Trần Hạo không muốn giấu giếm, dù sao chuyện anh đi làm mọi người đều biết.
“Đi làm?”, Trương Đức Phát nghe mà không thể tin được.
Còn Ngô Bân, nhân viên bảo vệ đứng bên kia thì cười khùng khục: "Ông chủ, anh sống khổ quá hả? Anh tính ra cũng là con rể của một gia đình giàu có. Dù có chút vấn đề về trí tuệ thì cũng không thể thê thảm đến mức xuống làm người gác cổng chứ!"
Trương Đức Phát kéo Ngô Bân, nói: "Anh Bân, đừng nói nhảm!"
"Nói nhảm gì chứ, tôi cũng đâu có nói oan cho anh ta! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người bình thường mà bị ngốc, đừng nói là đi tìm việc, cưới được một người vợ đã là điều không thể rồi, còn kiếm được một cô vợ giàu như thế, đúng là lợi hại..."
“Đúng vậy, nói là có chút cực, nhưng có thể suốt ngày ngồi ở trong phòng bảo vệ không cần suy nghĩ, vậy cũng không tính là cực!”, Trần Hạo cười nhăn nhở nói.
Ngô Bân sững người, những gì Trần Hạo vừa nói, một chút cũng không giống lời của một kẻ ngốc! Lời này dường như đã vô thức châm chọc Trương Đức Phát, chỉ có điều sự chú ý của Trường Đức Phát bây giờ đã chuyển sang một hướng khác!
Một chiếc Mercedes Benz dừng lại trước cổng công ty, một ông già bước xuống xe, Trương Đức Phát biết ông ta, phải nói là không chỉ biết mà còn rất để ý đến!
Nhìn ông già nhỏ bé đang hướng về phía cổng công ty mà đi tới, Trương Đức Phát liền chạy ra tiếp đón.
Ngô Bân chú ý đến thái độ của Trương Đức Phát, liền hỏi: "Ai vậy?"
"Ông ấy là giáo sư Lưu Khánh, chuyên gia đến từ Viện Trung Y! Ông ấy đã khám bệnh gan cho vợ tôi. Chúng tôi đến một buổi sáng mỗi tuần, còn phải tranh giành với những người khác để lấy số khám, một số khám bệnh mất ba ngàn tệ đó!", Trương Đức Phát rất căng thẳng, hiếm khi mới có cơ hội làm quen với nhân vật lớn.
"Ba ngàn tệ một số khám bệnh? Lại còn phải giành giật!", Ngô Bân lẩm bẩm nhưng cũng không khỏi nhìn theo hướng Lưu Khánh.
Vợ của Trương Đức Phát bị bệnh gan, gần như đã bị bệnh viện kết án tử, nghe nói có thể chữa trị được bằng một số vị thuốc Trung Y, anh ta còn nghĩ đó là tin đồn, nhưng không ngờ lại là sự thật!
"Giành giật? Tôi nghe nói nếu trưởng khoa của Viện Trung Y không phải là bạn học của thầy Lưu, thì cho dù mỗi tuần có một ngày ông ấy cũng sẽ không đến khám bệnh đâu! Người thầy thuốc có tay nghề cao đến vậy, tay nghề đó có thể lấy tiền bạc ra mà đong đếm sao?"
Trương Đức Phát là một người hiểu chuyện, làu bàu một câu rồi bước tới chỗ Lưu Khánh.
Thấy Lưu Khánh cũng đi về phía mình, Trương Đức Phát nghĩ rằng có thể Lưu Khánh vẫn còn nhớ tới mình, nên anh ta càng thêm kích động, nếu có thể được một thần y nhớ tới, anh ta phải nở mày nở mặt đến thế nào chứ?
Tuy nhiên, Lưu Khánh đã đi qua Trương Đức Phát và đi thẳng đến chỗ của Trần Hạo!
“Trần đại sư, làm phiền cậu rồi, hôm nay tôi đặc biệt tới đây tìm cậu!", Lưu Khánh mỉm cười nói.
“Tìm tôi?”, Trần Hạo nhíu mày.
- ------------------