Đây là...coi Mạc Tiểu Nhiễm thành đồ ngốc mà đùa nghịch!
Tên khốn Trần Hạo này cố ý bị bắt, sau đó lợi dụng việc bị giam giữ để làm chứng cứ ngoại phạm!
Nghĩ rõ ràng những điều này rồi, Mạc Tiểu Nhiễm tức giận mắng trong lòng, đáng ghét! Tên khốn này thật đáng ghét!
Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!
Lúc cô ta còn đang nhớ thương Trần Hạo trong lòng, thì ở bên kia, sau khi ra cửa Triệu Vũ đã mời anh lên xe, tài xế chậm rãi lái xe đưa anh về Bạch thị.
Trên đường, Trần Hạo nhìn Triệu Vũ: “Anh tự mình đến, là ông lão có lời gì muốn anh chuyển cho tôi sao?”
Triệu Vũ không thay đổi sắc mặt liếc nhìn anh, trong lòng lại cực kì giật mình!
Hai ngày này, những chuyện mà Trần Hạo làm có thể nói là khiến cả thế giới phải kinh hãi!
Một mình xông vào Hoàng Đình các, chém giết bán bộ tông sư Bàng Phong! Mượn trại tạm giam của cục cảnh sát để làm vật che chắn, đốt cháy Sồ Phượng lầu trong đêm!
Sau đó lại mượn ông cụ để thoát thân!
Ngay từ đầu tên này đã tính toán hết mọi thứ rồi sao?
Lúc những điều đó hiện ra trong đầu, Triệu Vũ cố gắng giấu sự kinh ngạc ở đáy lòng: “Ông cụ bảo tôi nói với anh, anh quấy đục nước ở Lưỡng Giang rồi!”
“Vậy ông cụ có cho rằng như thế là tốt không? Hay là không tốt?”, Trần Hạo cười hỏi.
“Ông ấy không nói, chỉ bảo tôi thông báo rằng ở phương nam có người để mắt tới anh! Cục thịt béo Nhạc Thiên này, rất nhiều người đều thèm, sở dĩ vẫn luôn không động vào ông ta là bởi vì có Bàng Phong và người ở sau lưng ông ta! Anh lại bẻ gãy một trong hai cánh chim lớn nhất của ông ta như thế, Lưỡng Giang sẽ rơi vào tình thế hỗn loạn!”, Triệu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói.
Trần Hạo chỉ nghiền ngẫm cười, không trả lời, trong lòng anh nghĩ, vậy ông cụ phía sau anh có hy vọng nó sẽ hỗn loạn? Hay là không hy vọng?
Lúc Triệu Vũ đưa Trần Hạo đến Bạch thị, trong Hoàng Đình các ở tỉnh, Nhạc Thiên đang âm trầm nghe cấp dưới báo cáo.
“Cái gì? Trần Hạo được thả? Ai thả? Ai lại to gan như vậy?”, ông ta cả giận nói.
Cấp dưới khúm núm nói: “Việc này không tra ra được!”
“Không tra ra được? Mấy người làm ăn kiểu gì thế? Thùng cơm hả? Hàng năm cho tiền công nhiều như thế, để mấy người đi giữ mối quan hệ với đám cảnh sát kia, đây chính là thành tích mà mấy người lấy được? Không tra ra được? Vô dụng, một đám vô dụng!”, Nhạc Thiên giận, hận không thể đập chết tên cấp dưới trước mặt.
“Thiên gia, thật sự không phải chúng tôi không cố gắng, trước đó chúng tôi đã tạo quan hệ lên tận cục phó cục cảnh sát Hải Dương rồi, đã nói là chỉ cần có động tĩnh của bọn họ, chúng ta sẽ có thể biết được tin tức, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”, Nhạc Thiên hỏi.
“Sáng nay, tôi nhận được tin tức, không chỉ có Trần Hạo được thả ra, mà người của chúng ta ở chỗ cục phó đột nhiên bị cục trưởng Ngô Thành gọi tới phòng làm việc nói chuyện, sau đó bị chuyển vị trí! Bây giờ gọi điện cũng không nghe máy! Tin tức đều được điều tra từ người phía dưới!”, cấp dưới nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!