Cô ta có thể ngửi được hơi thở nam tính của Trần Hạo rất rõ.
“Vì sao lại không nổ súng?”, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi.
“Bởi vì bây giờ anh vẫn không phải là tội phạm, chỉ là nghi phạm! Tôi muốn anh phải chịu phán quyết của pháp luật!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Cô bảo tôi nên nói cô ngốc? Hay là nói cô cố chấp đây? Cô nàng ngốc!”
“Tôi...”
Mạc Tiểu Nhiễm muốn cãi lại, bỗng nhiên sau gáy lại tê rần.
Sau đó, cô ta hôn mê ngã xuống.
Trần Hạo thì cười khổ ôm lấy cô ta, quay người nhét vào bên trong xe của mình.
Marausu đi lên trước hỏi thăm: “Cậu Trần, người phụ nữ này là cảnh sát, nếu không để tôi xử lý?”
“Tôi tự làm! Ông tiếp tục ẩn nấp, theo dõi Hoàng Đình các và Ngọa Long cư của Nhạc Thiên, lúc tôi cần sẽ tìm mấy người!”
“Vâng!”, Marausu cung kính gật đầu, sau đó dẫn một đám kiếm khách nhanh chóng lên xe, biến mất trong bóng đêm.
Mà tinh nhuệ nhà họ Hạ cũng trở lại xe container rất nhanh, không lâu sau đã rời khỏi Sồ Phượng lầu ánh lửa ngút trời.
Trần Hạo làm tài xế miễn phí cho Mạc Tiểu Nhiễm, chở cô ta về Hải Dương, đưa đến trong nhà.
Hôm sau, Mạc Tiểu Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trên giường, xoa cái đầu còn đau, mê man đến phòng khách rót một cốc nước lạnh, uống ừng ực!
Cô ta vỗ đầu một cái, không hiểu sao đầu mình lại đau như thế…
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm bỗng nhiên cảnh giác, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tối hôm qua, không phải cô ta đã bắt được Trần Hạo ở cổng Sồ Phượng lầu sao?
Sau đó cô ta liền hôn mê, cái gì cũng không nhớ rõ!
Rồi sao lại ở trong nhà mình?
Trong đầu hiện lên những điều này, Mạc Tiểu Nhiễm hoảng sợ kiểm tra, phát hiện vết thương vẫn còn, liền yên tâm hơn: “Tên khốn kiếp đáng chết này, nhất định là anh ta làm mình ngất đi, Trần Hạo, anh coi pháp luật là cái gì?”
Nói xong, cô ta chuẩn bị qua loa, nhanh chóng xuống nhà lái xe đi về cục cảnh sát.