Nhạc Thiên trầm ngâm nửa giây rồi nói: “Làm! Vì sao lại không làm, tôi sẽ đích thân đi tìm ông ấy để xin cứu viện, từ xưa đến nay thế giới này không phải là nắm đấm có thể định đoạt!”
“Rõ!”, đàn em sợ hãi đáp lại rồi đi ra ngoài.
Lúc này Nhạc Thiên mới lấy bàn tay đang run rẩy ở sau lưng mình ra, dùng sức chà xát, trong mắt toàn là vẻ dữ tợn.
“Trần Hạo, cậu mà không chết, tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên!”
Mà lúc ông ta còn đang rầu rĩ, Trần Hạo đã lái xe ra khỏi Hoàng Đình các.
Vừa lên xe, anh liền nhận được điện thoại của Lý Vân Dương: “Bán bộ tông sư như thế nào?”
Trần Hạo tức giận nói: “Không chơi vui một tí nào!”
“Ha ha, tôi tra được một chút tin tức, đã gửi đến điện thoại của cậu rồi! Còn nữa, tôi vừa mới biết được, kế hoạch Nhạc Thiên nhằm vào cậu, không chỉ đơn giản là ra tay với Giang Chiến Thiên, ám sát Hạ Vân Đình, đêm qua có người đã đưa một số thông tin về cậu đến cục cảnh sát! Bây giờ cảnh sát đang điều tra cậu đấy!”, anh ta nói.
Trần Hạo cười nói: “Để bọn họ tra đi, có thể tra ra cái gì chứ?”
Lý Vân Dương cười ha ha: “Đúng thật, cậu lợi dụng người ta mấy lần, phải để cho người ta hả giận chứ!”
“Có ý gì?”, Trần Hạo hỏi.
Lý Vân Dương cười nói: “Không có ý gì! Tôi còn có chuyện khác, cúp máy trước, cậu nhớ xem tình báo đấy!”
Lúc Trần Hạo còn muốn hỏi lại kĩ càng, anh ta đã cúp điện thoại.
Sau khi sửng sốt một lát, anh cũng không để chuyện này trong lòng, xem hết tin tức mà Lý Vân Dương gửi tới xong, anh mới nghiền ngẫm cười, khởi động xe đi thẳng về Hải Dương.
Hai giờ sau, anh đã dừng xe ở bãi đỗ xe của Bạch thị.
Vừa vào Bạch thị, anh liền đi về phía văn phòng của Bạch Phi Nhi.
Hôm qua, Trần Hạo đã thăm dò được mấy ngày gần đây cô không tức giận, mà chỉ cần được che chở, tâm trạng anh đã tốt lên không ít, cảm thấy đây là cơ hội rèn sắt khi còn nóng để hòa tan núi băng! Sao lại bỏ qua được chứ?
Mà lúc này, Bạch Phi Nhi đang ở trong văn phòng, hai tay cầm cốc cà phê, ngẩn người nhìn số liệu trên máy tính.
“Bà xã!”, Trần Hạo bước vào cửa, cười tủm tỉm nói.
Hiển nhiên Bạch Phi Nhi không nghĩ tới anh sẽ đến, vừa rồi còn nghĩ đến anh trong lòng, không ngờ nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!
Ngay sau đó, cô lại nhớ đến hôm qua bị Trần Hạo bá đạo cưỡng hôn, gương mặt xinh đẹp đỏ như ánh nắng chiều.
“Ra ngoài!”, dưới sự xấu hổ giận dữ, Bạch Phi Nhi lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Trần Hạo lại làm như không nghe thấy, không chỉ không ra ngoài, còn mặt dày đến bên cạnh cô.
Lần này, Bạch Phi Nhi luống cuống, hồi ức bị cưỡng hôn lại hiện ra trong đầu, cô lùi về sau: “Anh muốn làm cái gì?”
Trần Hạo nghiêng người về phía trước nửa mét, dùng sức hít hà rồi cười khẩy: “Không làm cái gì cả! Tìm em tính sổ thôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!