Sau khi Bạch Phi Nhi xoay người bước đi, Trần Hạo cười khổ nhìn Angus.
Anh ta nói: “Cậu Trần yên tâm, tôi biết nên làm thế nào!”
Trần Hạo gật đầu rồi đuổi theo Bạch Phi Nhi.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đi tới bãi đỗ xe.
Đến phía trước xe, Bạch Phi Nhi đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Trần Hạo: “Anh đi theo em làm gì?”
Trần Hạo mỉm cười không nói.
Bạch Phi Nhi nói: “Cảnh cáo anh, nếu còn đi theo, em sẽ tức giận…”
Lời nói còn chưa dứt, Bạch Phi Nhi đã bị làm cho sửng sốt, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm lên cổ cô, sau đó Trần Hạo mỉm cười nâng khuôn mặt cô lên, rồi hôn một cái thật mạnh lên môi cô.
Bạch Phi Nhi giãy giụa mấy lần nhưng đều không có kết quả, chẳng biết lúc nào đã tan chảy dưới nụ hôn bá đạo của Trần Hạo.
Lúc sau, Bạch Phi Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh, một nỗi xấu hổ và tức giận dâng trào trong lòng, cô hung hăng cắn một phát vào môi Trần Hạo.
“Ây da!”, Trần Hạo bị đau khẽ rên một tiếng rồi che miệng lùi lại.
Bạch Phi Nhi nổi giận nói: “Tên khốn nạn!”
Nói xong, cô tức giận đùng đùng, bước thẳng lên xe rồi rời đi.
Trần Hạo ha ha nhìn theo bóng dáng của Bạch Phi Nhi rời đi, anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa, mỉm cười xấu xa: “Thì ra phương thức làm nũng của núi băng là như thế này!”
Sau khi biết được lý do Bạch Phi Nhi đòi ly hôn và giận dỗi anh, Trần Hạo đã hiểu được đây chính là phương thức thể hiện tình cảm độc đáo của người phụ nữ này, lúc đó tâm tình của anh khoan khoái hơn không ít. Anh nhỏ giọng ngâm nga một bài hát rồi lắc lư trở về xe của mình.
Mà giờ phút này, trong nội bộ ngành quản lý dược phẩm của tỉnh.
Lãnh đạo phân công quản lý dược phẩm của tỉnh Sở, Điền Duệ đang nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc nghe Dương Phàm phàn nàn.
“Ông Điền, chúng ta không thể để cho Cửu Khúc kiêu ngạo như vậy, bọn họ không chỉ ngang nhiên phá hỏng kế hoạch của chúng ta mà còn làm xấu mặt giới quan chức, mặt mũi của ngành quản lý dược phẩm chúng ta biết để đi đâu? Trần Hạo và Cửu Khúc không chỉ đánh vào mặt tôi, mà cũng không thèm đặt ông Điền đây vào trong mắt!”, Dương Phàm phẫn nộ lên án Cửu Khúc và Trần Hạo vô lương tâm.
Điền Duệ nhẹ nhàng đảo mắt về phía Dương Phàm, không mở lời, chỉ lẳng lặng hút thuốc.
Dương Phàm tiếp tục nói: “Ông nghĩ lại mà xem, lần này cậu ta đã làm ra chuyện gì? Không chỉ làm mất mặt giới quan chức chúng ta, mà còn phá hỏng hiệp nghị giữa ông Điền và dược phẩm Sâm Kỳ. Để khiến cho Locker của Sâm Kỳ thuận lợi tiến vào giới y học của chúng ta, ông đã bỏ ra không ít tâm tư, nhưng lại bởi vì tên khốn này phá rồi, Mindray đã rời khỏi nước Hoa ngay trong đêm, nếu như Sâm Kỳ đổi người phụ trách ở nước Hoa, cuộc đàm phán này lại phải bắt đầu lại từ đầu, đây không chỉ là tổn thất của ông, mà còn là tổn thất của quốc gia!”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy căm phẫn của Dương Phàm, Điền Duệ chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ngoại trừ những điều này, ông còn muốn nói cái gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!