Mặc dù lời này của Dương Phàm không ám chỉ rõ ràng Cửu Khúc phạm pháp, nhưng cộng với thái độ lúc trước của đội chuyên gia La Khải Thân kia cũng đủ để định tội Cửu Khúc rồi.
Vốn dĩ, Dương Phàm đã chắc mẩm sau khi nghe ông ta nói xong, Tiêu Nhất Phi nhất định sẽ rất hốt hoảng!
Nhưng ngay lúc này, ông ta lại không nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Nhất Phi như mình mong đợi, trái lại cô ấy còn rất bình tĩnh.
Không ít phóng viên bên dưới đã bắt đầu viết bài.
Thấy bộ dạng này của Tiêu Nhất Phi, Dương Phàm theo bản năng cho rằng cô ấy chưa kịp phản ứng, cười nói: “Tổng giám đốc Tiêu, đội chuyên gia của Cửu Khúc đâu? Sao tôi lại không thấy họ nhỉ, hay do thấy bên phía lãnh đạo có giáo sư La và giáo sư Vương tọa trấn nên cảm thấy xấu hổ không dám ló mặt ra? Tất nhiên tôi cũng có ý thế này, nếu trình độ chuyên môn của các chuyên gia Cửu Khúc quá kém thì cũng không cần ra sân đâu! Tránh lãng phí thời gian của mọi người, cô nói xem có phải vậy không, tổng giám đốc Tiêu?”
Sau khi nghe ông ta nói, Tiêu Nhất Phi chẳng chút hoang mang, nở một nụ cười xinh đẹp mị hoặc, tiếp đó một giọng nói vang lên.
“Ông Dương này, ông nói như vậy là muốn thông báo cho Cửu Khúc, nếu đội chuyên gia Cửu Khúc mời đến lợi hại hơn đội chuyên gia của lãnh đạo các ông, thì lãnh đạo cùng với đoàn của ông có thể trực tiếp cuốn xéo phải không?”
“Ai đang nói vớ vẩn gì vậy? Không chút phép tắc nào!”, Dương Phàm không vui nói.
Ông ta dựa theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy Trần Hạo ở ngoài cửa đang cùng vài người đi vào.
Nhìn thấy Trần Hạo đến, Tiêu Nhất Phi mỉm cười giao lại hiện trường cho anh.
“Sao vậy, chẳng phải đây là một buổi họp báo sao? Đây chẳng phải là nơi để Cửu Khúc biện minh cho mình hay sao? Ông Dương này lại ngang ngược đến mức không để Cửu Khúc chúng tôi được lên tiếng, quyền lực thật lớn nha!”, Trần Hạo cười nói.
Dương Phàm sửng sốt, tuy chưa gặp Trần Hạo ngoài đời nhưng ông ta đã nhìn thấy ảnh của anh trong tư liệu: "Là cậu? Cậu chính là Trần Hạo?"
Anh nói xong cũng không thèm quan tâm Dương Phàm, bỏ ngoài tai câu hỏi đó, làm như không nghe thấy đi lướt qua mặt ông ta. Dương Phàm tức giận đến phồng mang trợn mắt.
Trần Hạo nhìn sang đội chuyên gia, cười nói: “Tuy rằng đội chuyên gia của Cửu Khúc chúng tôi ít người, chỉ có ông cụ Tống, ông cụ Hoa, với ông Slok, nhưng tôi thấy vậy là đủ rồi, mọi người thấy sao?”
Lúc này, không một ai thuộc đội chuyên gia của lãnh đạo dám nhìn Trần Húc, trong lòng run lẩy bẩy!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!