“Sợ cái gì, bọn họ muốn làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ được à? Chúng ta cứ đồng ý đi, chuyên gia mà chúng ta tìm tới đâu phải là người mà bọn họ có thể so sánh được? Đến lúc đó, chứng cứ đâu, học giả nổi tiếng đâu, nếu như chuyện này rơi vào tay truyền thông, quần chúng sẽ tin vào lời nói của ai?”, Dương Phàm không đặt chuyện Cửu Khúc chuẩn bị công khai sự việc ở trong lòng.
Cấp dưới sửng sốt, hiển nhiên là đã hiểu được ý của Dương Phàm.
Đúng là nếu như xét về phương diện chuyên gia, một nhà xưởng sản xuất thuốc nhỏ như Cửu Khúc sao có thể so sánh được với quan chức, đây quả thực là lấy trứng chọi đá.
Bình thường, cư dân mạng vẫn luôn đồng tình với kẻ yếu, chỉ cần người nhà vừa khóc vừa làm loạn, người bình thường cũng không hiểu về y dược, chỉ cần chụp cho Cửu Khúc cái mũ người làm kinh doanh vô lương tâm, lại thêm truyền thông thổi gió bên tai, tất nhiên dư luận sẽ nghiêng về phía bọn họ.
Dương Phàm nói tiếp: “Cho nên, anh hoàn toàn không cần lo lắng về việc này, chúng ta cứ đồng ý yêu cầu của Cửu Khúc đi, nếu không dư luận lại cho rằng trong lòng chúng ta có quỷ, chúng ta cứ thoải mái đồng ý, cũng cam đoan với Sâm Kỳ ở bên kia, nói bọn họ sẽ không điều tra ra được thứ gì! Lùi lại một bước, cho dù Cửu Khúc có tìm được người bệnh đó và chữa khỏi cho họ thì vẫn không thể nào giải thích rõ chuyện bệnh tình của người ta có phải do thuốc của bọn họ gây ra hay không, cho nên, trong chuyện này, Cửu Khúc giống như là đũng quần bị nhiễm bẩn, khó phân biệt được là bùn hay phân, cho dù không phải là phân thì người ta cũng khẳng định là phân".
Sau khi cấp dưới nghe được những điều này thì anh ta đã hiểu được sự tự tin của Dương Phàm là đến từ đâu.
Ông ta tiếp tục nói: “Bọn họ cản đường của tôi, xứng đáng gặp xui xẻo, đây là do bọn họ tự chuốc lấy! Anh cứ làm theo những gì tôi nói!”
Cấp dưới nói: “Đã hiểu!”
Nói xong, cấp dưới rời đi, Dương Phàm gọi điện thoại cho người phụ trách Sâm Kỳ khu vực nước Hoa, Mindray.
Sau khi điện thoại được kết nối, Mindray cười nói: “Ông Dương, bên phía ông chuẩn bị như thế nào rồi? Tôi nghe nói bây giờ Cửu Khúc đang chuẩn bị làm ầm ĩ lên!”
“Cứ để cho bọn họ làm ầm ĩ, cho dù có ầm ĩ như thế nào thì cũng chỉ là con khỉ trong lòng bàn tay Phật mà thôi, còn có thể bay lên trời được sao?”
Mindray nghe xong vô cùng tin tưởng, ông ta cười lớn nói: “Nếu như ông Dương đã tự tin như vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt của ông, về phần tiền bạc, tôi sẽ dựa vào tình hình hợp tác, giúp con trai ông xây dựng một công ty ở nước ngoài! Ông yên tâm, ở bên này, công lao thu hút vốn đầu tư cũng là của ông Dương!”
Dương Phàm nghe vậy cười ha ha nói: “Hợp tác với ông Mindray quả thật là vui vẻ, nhưng mà tôi còn có một chuyện cần ông giúp đỡ, có một người tên Thường Lâm bị cảnh sát bắt đi, tôi có quan hệ thân thiết với ông ta nên không tiện ra mặt, tôi muốn ông ta ngậm miệng lại, biết mình nên nói cái gì, không nên nói cái gì!”
Mindray nói: “Việc nhỏ thôi, cứ giao cho tôi!”
“Được rồi! Sâm Kỳ các người cứ chờ ngày lấy được phương thuốc đi!”
“Tôi cảm ơn ông Dương trước!”
Sau khi Dương Phàm đáp lời, hai người cười to trong điện thoại rồi ông ta mới cúp máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!