Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Anh Chỉ Muốn Em - Hạ Thụ

Edit: Sani

Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành ở trong căn nhà đó.

Mấy năm nay, mặc dù Hoắc Cận Hành không ở Thanh Thành, nhưng anh vẫn thường xuyên thuê người đến quét dọn vệ sinh và duy trì điện nước trong nhà.

Nhưng dù sao cũng cách một khoảng thời gian, hai người vẫn tổng vệ sinh lại một lượt. Hạ Thụ còn một một chiếc máy xông tinh dầu mùi trà xanh rất tươi mát.

Buổi tối, khi Hoắc Cận Hành đang điều chỉnh thử bình nước nóng mới trong phòng Hạ Thụ, Hạ Thụ đang ở phòng bếp dưới tầng một, không biết cô đang mân mê thứ gì.

Khi anh đã chuẩn bị xong hết thảy, dải chăn và dải thảm điện dưới giường công chúa của cô xong, anh đi xuống tầng thì thấy cô quay lưng về phía cửa, trên người đeo tạp dề, mái tóc dài lỏng lẻo, nhìn cô giống như một đầu bếp nữ đang vô cùng bận rộn.

Trong không khí có một mùi thơm nồng nàn, đó là mùi khoai lang.

Anh đứng ở cửa, khẽ gọi cô: ” Hạ Thụ.”

Hạ Thụ nghe thấy tiếng gọi, cô xoay người lại, đồng thời vắt hai tay ra phía sau lưng, đôi mắt hạnh đầy vẻ lúng túng.

Trong nháy mắt, cô chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh, núm đồng tiền lún xuống: “A Hành!”

“Ừ.” Hoắc Cận Hành đến gần cô.

Cũng không biết cô đang bận làm gì, khuôn mặt vốn trắng nõn, giờ đây lại dính vài vết dơ màu đen, có mấy sợi tóc tuột ra, giống như một con mèo nhỏ.

Anh thấy vậy thì bật cười, ngón tay anh xoa vết đen trên mặt cô: “Em đang làm gì vậy?”

“Món này rất ngon.”

“Món gì vậy?”

“Ừm…” Cô không nói thẳng, bàn tay vẫn giấu kỹ phía sau lưng, ánh mắt có vẻ thần bí: “Anh nhắm mắt lại.”

Hoắc Cận Hành cười khẽ, anh nhắm mắt lại theo lời cô.

Giây tiếp theo, có gì đó được đút vào miệng anh, Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, sau đó mới vô thức nuốt xuống.

Vị ngọt tản ra khắp đầu lưỡi.

Là khoai lang mật.

Anh vừa nhai vừa mở mắt ra, trong mắt có ý cười trêu chọc.

“Thế nào, thế nào?” Hạ Thụ chờ mong: “Ngọt không?”

“Ừ.” Hoắc Cận Hành nói: “Ngọt.”

Cô vui vẻ cười rộ lên.

Tay sau lưng cô vẫn còn thứ gì đó, lúc này cô mới vội rụt tay lại, đổi đồ trong tay trái sang tay phải.

“Nóng, nóng, nóng!”

Có lẽ là khoai lang vừa được vớt ra, mặc dù không quá nóng, nhưng ở cô cầm một lúc lâu nên vẫn thấy khá nóng. Anh vội vàng lấy đặt vào cái đ ĩa bên cạnh.

Bàn tay mịn màng của cô gái hơi đỏ vì nhiệt độ nóng, Hoắc Cận Hành cầm tay cô khẽ thổi.

Một làn gió nhẹ lướt qua tay cô, chui tọt vào tận đáy lòng.

Hạ Thụ nhìn anh không chớp mắt.

“Có đau không em?” Hoắc Cận Hành xoa đầu ngón tay của cô, anh ngước lên nhìn cô.

Hạ Thụ lắc đầu như trống bỏi.

“Sau này em không cần tự làm việc này nữa.” Hoắc Cận Hành nói: “Muốn ăn cái gì thì nói với anh, giao cho anh là được rồi.”

Hạ Thụ mím môi: “Nhưng em muốn nấu cho anh ăn mà.”

Giọng cô gái mềm nhũn, nói với anh giống như dâng vật quý: “A Hành, em nói cho anh biết nhé, bây giờ em rất giỏi, em nấu ăn rất ngon! Em biết làm pizza, bánh kem, pudding dâu tây,… À, đúng rồi! Em còn biết làm dừa viên anh thích ăn, em sẽ làm dần dần cho anh nếm thử.”

Hoắc Cận Hành yên lặng lắng nghe, trong lòng rất ấm áp.

Cô từng là công chúa nhỏ mười ngón tay không dính nước xuân, còn không phân biệt được đâu là đường đâu là muốn.

Anh cười rộ lên, vuốt mặt cô: “Được.”

Hạ Thụ cười vui vẻ, cô lại cầm một miếng khoai lang đưa đến miệng anh.

“A nào.” Cô há mồm ý bảo anh làm theo.

Hoắc Cận Hành mở miệng ra.

Cô đút khoai lang cho anh, trong nháy mắt, đầu lưỡi tràn đầy vị ngọt.

Cô cười tủm tỉm nhìn anh nhai từ từ, trong lòng rất vui vẻ, cô cũng ăn thử một miếng, sau đó ánh mắt tỏa sáng, gật đầu với anh: “Rất ngọt!”

Hoắc Cận Hành nhìn cô, hai tay bỗng bóp hai má cô, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Hạ Thụ không kịp phòng bị, cô chớp chớp mắt, cô chìa tay ôm lấy eo anh.

Bóng hai người ôm nhau phản chiếu trên gạch men sáng bóng ở phòng bên.

Nụ hôn tràn ngập mùi khoai lang mật. Anh nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhấm nháp môi cô, vị ngọt lan từ đầu lưỡi xuống tận đáy lòng.

Hạ Thụ khẽ phát ra từ hừ nhẹ.

Một lát sau, anh buông ra, hơi thở không bình ổn, anh mím môi giống như chưa thỏa mãn, yếu hầu trượt lên trượt xuống.

Anh véo má cô: “Ừ, rất ngọt.”

Mặt Hạ Thụ đỏ bừng, cô rũ mắt xuống không nhìn anh. Cô còn ăn khoai lang gì nữa! Vốn không nếm được mùi vị gì…



Sau khi tắm rửa xong, Hạ Thụ cảm thấy thoải mái hơn, tinh thần căng thẳng cũng được thả lỏng.

Cô không có đồ ngủ, quần áo đang mặt là Hoắc Cận Hành chuẩn bị cho cô.

Áo thun trắng, phù hợp với dáng người của anh, cô mặc vào gần như có thể che khuất đùi.

Mấy năm nay, những lúc anh rảnh rỗi, anh sẽ trở lại Thanh Thành, lâu ngày, trong nhà cũng có vài bộ đồ của anh.

Áo thun có mùi hương riêng biệt của anh, Hạ Thụ rất thích và lưu luyến, cô ôm trong ngực ngửi một lúc lâu rồi mới quy củ mặc vào.

Sấy tóc xong chui vào ổ chăn, chăn đã rất ấm áp.

Cô chìa tay chỉnh lại nhiệt độ của thảm điện, lại nhận ra không biết anh đã chỉnh từ khi nào rồi.

Ở thành phố nhỏ phía Bắc đang là mùa thu, thời tiết ban đêm rất lạnh, chỉ có thể dựa vào máy sưởi để sưởi ấm.

Chăn và ga trải giường đều có mùi thơm giúp ngủ ngon. Hạ Thụ kéo chăn che nửa mặt, cô khẽ ngửi.

Yên lặng cảm nhận tình yêu của anh.

Chàng trai cô yêu vừa lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng, trầm tính nhưng cũng rất chu đáo.

Khi cô còn chưa kịp đi về phía trước, anh đã dọn sẵn tất cả bụi gai trên đường cho cô, đều chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho cô.

Cửa phòng bị gõ vang.

Hạ Thụ mở to mắt, cô nói với ra ngoài: “Vào đi.”

Hoắc Cận Hành cầm ly sữa đi vào.

Hạ Thụ ngồi dậy, cô lấy một cái gối đang chồng lên cái còn lại ra, cô cười tủm tỉm nhìn anh: “A Hành!”

“Ừ.”

Cô vẫy tay ý bảo anh ngồi dựa vào gối đầu.

Hoắc Cận Hành từ chối: “Anh chưa tắm, người bẩn.”

“Anh cứ ngồi đi.” 

Cô đâu thèm quan tâm, cô chìa tay kéo lấy cổ tay của anh.

Hoắc Cận Hành sợ đổ sữa, anh đành phải cẩn thận ngồi xuống.

Anh ngồi ở mép giường, không dựa vào gối.

Hoắc Cận Hành đưa sữa cho cô: “Em uống sữa đi, giúp ngủ ngon.”

Hạ Thụ nhìn nhưng lại không nhận, cô nghĩ gì đó rồi bỗng kiên quyết lắc đầu.

“Em uống đi, nghe lời nào.” Hoắc Cận Hành khuyên bảo: “Để lâu sẽ nguội.”

“Em không uống, trừ khi…” Cô cố ý kéo dài, giấu hai tay ra sau lưng, ngửa đầu, há miệng “A a” hai tiếng.

Dáng vẻ đòi đút cho uống.

Hoắc Cận Hành bật cười, anh rất bất lực.

Anh kéo cô đến gần mình, để ly sữa gần miệng cô, từ từ đút cho cô uống.

Đôi mắt hạnh của Hạ Thụ híp lại, cô chậm rãi uống sữa được anh đút.

Bên tai có tiếng ừng ực nho nhỏ.

Cổ của cô gái tinh tế trắng nõn, cổ họng lên xuống theo động tác của cô. Hoắc Cận Hành chỉ nhìn thoáng qua đã thấy không tự nhiên, anh rũ mắt xuống.

Đã uống sữa xong, Hoắc Cận Hành để ly không sang bên cạnh, anh đi vào nhà tắm lấy nước súc miệng cho cô.

“Em súc miệng đi.”

Cô ngoan ngoãn làm theo, đến khi tất cả mọi thứ đều xong xuôi, Hoắc Cận Hành đi cất cốc, rồi đến chỉnh lại gối đầu cho cô: “Ngủ đi.”

Khi anh đứng dậy, vạt áo bị một bàn tay nhỏ bé túm lại.

Anh cúi đầu thì bắt gặp đôi mắt long lanh. Cô không nói gì, chỉ chớp mắt nhìn anh, giống như một con vật nhỏ đang làm nũng.

Hoắc Cận Hành biết cô muốn gì.

Anh vừa thấy ấm áp vừa thấy bất lực, hoàn toàn hết cách, hai người nhìn nhau vài giây, anh thở dài ngồi xuống: “Được, anh chờ em ngủ.”

Cô vui vẻ cười rộ lên, gật đầu rất mạnh, sau đó chui vào chăn.

Hoắc Cận Hành tắt đèn, chỉ để lại một bóng đèn ngủ nhỏ.

Ánh sáng ảm đảm mờ nhạt.

Mặc dù ngoài miệng nói ngủ, nhưng mắt Hạ Thụ vẫn mở to, cô nằm nhìn anh không chớp mắt.

Bàn tay mát lạnh che mắt cô lại.

Giọng anh trầm thấp: “Không được nhìn, mau ngủ đi.”

Lông mi dài khẽ cọ vào bàn tay anh, cô không nói gì, nhưng lại nghe lời nhắm mắt lại.

Tay cô sờ s0ạng ra bên ngoài chăn, khi tay cô chạm vào tay anh thì cô cẩn thận nắm lấy để trước ngực mình.

Hoắc Cận Hành để mặc cho cô nắm.

Đêm dài yên tĩnh, hô hấp cô gái dần ổn định.

Hoắc Cận Hành lẳng lặng canh giữ, trong lòng tràn ngập lưu luyến và dịu dàng.



Nửa đêm gió nổi lên, Hạ Thụ tỉnh giấc, một lúc lâu sau cô vẫn không ngủ được.

Ánh trăng mờ nhạt lọt qua tấm rèm, cô nhìn chằm chằm ánh sáng đó, suy nghĩ miên man.

Từ hôm qua đến hôm nay, từ Đế Đô đến Thanh Thành, mọi chuyện giống như là mơ vậy.

A Hành, xe lửa, nhà, thâm chí ánh trăng bên ngoài kia…

Hạ Thụ nhẹ nhàng vươn tay ra, ngón tay chạm vào ánh sáng đó.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô gái chạm vào tấm rèm, đập vào mắt là bóng của ngón tay.

Đã trở về…

Cô thật sự đã trở về.

Cô ở Thanh Thành.

Cô ở trong ngôi nhà của mình. Ngôi nhà thuộc về Hạ Thụ.

Nhưng mặc dù trốn tránh, không dám đối mặt, cô vẫn mãi không quên được.

Ánh trăng kia, không phải là ánh trăng lúc trước. Tất cả mọi thứ đã khác so với ban đầu.

Ngày hôm qua, cô khóc lóc cầu xin anh đưa cô đi, lúc đó cô quá xúc động, như sắp sụp đổ.

Bây giờ bình tĩnh lại, cô mới suy nghĩ rằng, cứ nói đi là đi như vậy… Anh sẽ thế nào?

Người nhà anh chắc hẳn vừa vội vàng vừa tức giận, đều đang đi tìm anh.

Sau khi anh trở về, anh sẽ đối mặt với mọi chuyện như thế nào?

Hình như cô lại khiến anh rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường một lần nữa.

Hạ Thụ cắn môi, trong lòng không rõ có cảm xúc gì.

Cô xuống giường, ôm một cái gối đầu, rón ra rón rén đi đến cửa phòng anh.

Hoắc Cận Hành không đóng cửa phòng khi ngủ.

Đây là thói quen từ bé của anh. Khi đó phòng cô ở đối diện phòng anh, bất kể cô vui vẻ, buồn rầu, phải chịu oan ức, cô luôn thích lén chạy đến phòng anh, chia vui hoặc tâm sự với anh.

Cô chỉ đẩy nhẹ, cửa phòng đã mở ra. Trong phòng yên lặng, chỉ có ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ.

Người đàn ông nằm im trên giường, anh ngủ rất ngon. Bóng đêm bao phủ khuôn mặt tuấn tú của anh, rất yên tĩnh.

Cô cẩn thận ngồi xổm xuống cạnh giường, nhìn anh ngủ say, Hạ Thụ làm động tác cái loa nhỏ, nhẹ nhàng gọi anh: “A Hành.”

Người trên giường không có phản ứng gì.

Giọng của cô cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Hạ Thụ lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, cô rất muốn làm một chuyện.

Con ngươi của cô lấp lánh, khẽ cắn môi quyết tâm.

Cô để gối đầu của mình bên cạnh gối của anh, sau đó chậm rãi xốc chăn lên, chui vào ổ chăn của anh.

Chăn của Hoắc Cận Hành không ấm áp như chăn của cô. Trong nhà chỉ có một chiếc thảm điện, anh đã trải trên giường của cô.

Nhưng nhiệt độ người đàn ông cao, xung quanh cũng khá ấm áp.

Tim Hạ Thụ đập nhanh giống như lên dây cót.

Xung quanh đều là mùi sữa tắm và hơi thở của anh, Hạ Thụ lo lắng mình quấy nhiễu đến anh, cô không dám quá gần gũi với anh, cẩn thận dịch chuyển đến bên cạnh, tựa đầu lên vai anh.

Cô cong môi, vui vẻ nhắm mắt lại.

Cho dù tất cả sự hạnh phúc trước mắt đều trộm được, nhưng dù chỉ là một giây ngắn ngủi, cô cũng rất muốn làm càn để có được.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!