CHƯƠNG 84: LÀM HỎNG DỰ ÁN
“Mạc Gia Thành” tiếp nhận tài liệu trong tay cô, lãnh đạm nói: “Cô học chuyên ngành gì cô không biết sao?”
“…”
Hạ Diệp Chi nhớ lại, từ khi cô gả vào nhà họ Mạc, bọn họ đã điều tra cô từ đầu đến cuối, đương nhiên biết cô học chuyên ngành gì, về những thứ liên quan đến kinh tế thì dốt đặc cán mai.
“Mạc Gia Thành” đọc qua một lượt tài liệu, hơi nhăn mày đặt ở một bên.
Hạ Diệp Chi nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“Mạc Gia Thành” liếc nhìn cô một cái, nói: “Tài liệu này chẳng có gì đáng xem, dự án này nhà họ Hạ không làm được đâu.”
Đúng lúc đó bắt đầu lên thức ăn, Mạc Đình Kiên liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Hạ Diệp Chi bán tín bán nghi cầm tài liệu lên xem, cô thật sự không nhìn ra cái gì.
Nhưng nếu như cô đã tìm “Mạc Gia Thành” giúp đỡ, vậy thì nên tin tưởng anh, cũng không cần hỏi nhiều.
…
Buổi chiều, Hạ Hương Thảo dẫn một đoàn người đi bàn dự án.
Công ti bàn dự án là Đằng Thắng, cũng được coi là doanh nghiệp tầm trung ở thành phố Hà Dương, tốt hơn tình hình của nhà họ Hạ một chút.
Một đoàn người đến phòng hội nghị, một lúc sau người phụ trách của dự án mới đến.
Người phụ trách dự án là một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi, đầu tóc gọn gàng, vừa nhìn đã thấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.
Hạ Hương Thảo đứng dậy chào hỏi, thái độ có thể nói là cực kì ngạo mạn: “Giám đốc Kha, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giám đốc Kha liếc cô ta một cái liền ngồi xuống, coi như không nghe thấy sự ngạo mạn trong ngữ khí của Hạ Hương Thảo, công tư phân minh nói: “Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu Hạ thị muốn hợp tác với chúng tôi dự án này thì hãy biểu hiện chút thành ý đã.”
Hạ Hương Thảo cười, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Chủ tịch Hạ thị là bố của chúng tôi, lần này ông ấy phái hai chị em chúng tôi đến còn chưa đủ thành ý sao?”
Giám đốc Kha liếc nhìn Hạ Diệp Chi, sắc mặt trở nên càng khó coi, bình thường cô ghét nhất loại quan hệ vô dụng này, cô vốn đã không thích Hạ Hương Thảo, bây giờ lại thêm một Hạ Diệp Chi càng khiến cô ghét.
“Xin lỗi, ba giờ tôi còn có cuộc họp, thứ lỗi không tiếp được nữa.” Giám đốc Kha đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi cuối cùng đã hiểu vì sao “Mạc Gia Thành” nói dự án này Hạ thị không làm được rồi.
Giám đốc Kha này vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiển nhiên sẽ coi thường Hạ Hương Thảo, mà Hạ Hương Thảo còn coi mình như cọng hành tự cao tự đại, lại còn kéo cô kết thù với giám đốc Kha.
Hạ Hương Thảo nói với bóng lưng của giám đốc Kha: “Em gái tôi mặc dù chỉ là người mới, nhưng cũng rất cố gắng, giám đốc Kha có thể cân nhắc lại không?”
Bước chân giám đốc Kha càng nhanh hơn.
Hạ Diệp Chi nhăn mày, mơ hồ cảm nhận được mục đích Hạ Hương Thảo hôm nay đưa cô đến.
Giám đốc Kha từng tuổi này có lẽ đã là nhân viên có thâm niên trong công ti, theo kinh nghiệm đã có chỗ đứng nhất định, mà Hạ thị lại phái đến một Hạ Hương Thảo cái gì cũng không hiểu thì thôi đi, bây giờ lại thêm một Hạ Diệp Chi …
Chuyện này đối với giám đốc Kha mà nói là một kiểu coi thường, cũng là không coi trọng dự án.
Đợi đến lúc giám đốc Kha ra ngoài rồi, Hạ Hương Thảo mới lạnh mặt lại, trách Hạ Diệp Chi: “Bố rất coi trọng dự án này, bây giờ cô làm hỏng rồi, xem cô ăn nói thế nào với bố!”
Hạ Diệp Chi: “???”
Từ lúc giám đốc Kha bước vào cho đến lúc đi ra, cô rõ ràng còn chưa nói câu nào, bây giờ dự án hỏng rồi lại đổ lên đầu cô bắt cô gánh sao?
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn hai người khác đi theo, hai người đó sau khi cảm giác được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, thì chỉ quay đầu sang hướng khác, rõ ràng là cùng một giuộc với Hạ Hương Thảo.
“Ngây ra đó làm gì, còn mong giám đốc Kha sẽ quay lại sao?” Hạ Hương Thảo hất cằm, khinh thường nhìn Hạ Diệp Chi, đi ra ngoài trước.
Hạ Diệp Chi theo sau chậm rãi ra ngoài.
Cô cảm thấy Hạ Hương Thảo thật sự giống như con ngốc, thà rằng phá hoại dự án rất quan trọng đối với nhà họ Hạ cũng phải đạp cô xuống.
Hạ Hương Thảo thật sự là bị chiều hư rồi, cô ta có thể yên yên ổn ổn hưởng thụ cuộc sống của thiên kim tiểu thư cũng là nhờ có nhà họ Hạ, thế mà cô ta lại coi dự án của công ti như trò đùa.
Cứ như thế nhà họ Hạ sớm muộn cũng sẽ bị cô ta làm sụp đổ.
…
Vừa về đến nhà họ Hạ, Hạ Hương Thảo đã gọi Hạ Diệp Chi cùng lên phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên.
Hạ Lập Nguyên vừa mới họp xong, thấy hai người bọn họ đều ở đó liền hỏi: “Các con hôm nay đi bàn dự án như thế nào rồi?”
Hạ Hương Thảo cắn môi, hốc mắt hơi đỏ: “Bố, con xin lỗi, con không nên dung túng Diệp Chi để em ấy cùng đi bàn dự án Đằng Thắng …”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Hạ Lập Nguyên tức giận ngắt lời: “Đằng Thắng? Ai cho con đi bàn dự án hợp tác Đằng Thắng?”
Con gái của ông ông tự biết năng lực cô đến đâu. Dự án Đằng Thắng cực kì quan trọng, biết Hạ Hương Thảo không đàm phán được liền định kéo dài thời gian, đến lúc đó tìm người thích hợp đi đàm phán.
“Là Diệp Chi nói muốn chứng minh bản thân, muốn đàm phán dự án lớn, con nhất thời mềm lòng, liền đồng ý đưa em ấy đến đàm phàn dự án Đằng Thắng …”
Lời này của Hạ Hương Thảo thực sự có đầy sơ hở, nhưng Hạ Lập Nguyên lại rất thương cô, cho dù biết rõ Hạ Hương Thảo đang nói dối cũng sẽ đổ hết tức giận lên người Hạ Diệp Chi.
“Hạ Diệp Chi! Bố đồng ý cho con đến phòng dự án là để con đi học tập chứ không phải để kéo chân Hương Thảo, phá hỏng dự án của công ti!”
Khuôn mặt Hạ Lập Nguyên u ám, giống như hận không thể xong lên đánh cho Hạ Diệp Chi một cái tát.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn đôi cha con đang diễn kịch, cười lạnh: “Hạ Hương Thảo còn cần con kéo chân sao? Bản thân cô ta đã giống như gãy chân rồi chuyện gì cũng làm không xong! Bố tự hỏi lòng mình đi, từ khi cô ta vào nhà họ Hạ, đã đàm phán thành công cho bố bao nhiêu dự án rồi, phá hỏng bao nhiêu dự án rồi?”
“Hạ Diệp Chi! Cô nói bậy cái gì đó? Mỗi năm công ti kí thành công bao nhiêu dự án, đều là do tôi vất vả khổ sở dẫn đội kí được!”
Hạ Hương Thảo lắc lắc đầu, vẻ mặt thống khổ: “Tôi một lòng vì công ti, mà cô lại vì dục vọng cá nhân muốn thể hiện bản thân, phá hỏng dự án lớn như thế, bây giờ còn bêu rếu tôi, cô xem thế có được không?”
Thật là … nói cứ như là sự thật vậy.
“Có phải vì công ti hay không trong lòng cô tự biết.” Ý cười trong mắt Hạ Diệp Chi không chạm đến đáy mắt.
Hạ Hương Thảo bị cô nhìn như thế bất giác cảm thấy chột dạ.