CHƯƠNG 50: THỜI GIAN CỦA ANH TA CÒN QUÝ HƠN VÀNG
Nhưng chờ đến khi xem hợp đồng, Hạ Lập Nguyên mới nhận ra mình đã nghĩ sai.
Luật sư Hạ Diệp Chi đưa đến chẳng phải là bù nhìn, mà còn cực kỳ cẩn thận chuyên nghiệp.
Luật sư “Mạc Đình Kiên” cho cô mượn tên là Phó Đình Tây, nhìn qua rất chững chạc thận trọng.
Lúc nãy Phò Đình Tây cũng thấy được Hạ Lập Nguyên coi thường anh ta, nhưng cũng không tỏ vẻ gì.
Chờ đến lúc luật sư của ông ta lấy ra bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty, ánh mắt nham hiểm của Phó Đình Tây liền tìm ra được vài lỗ hổng.
Hạ Lập Nguyên cũng không hiểu cái này lắm, nhưng luật sư của mình mặt đã trắng bệch, ông ta liền hiểu ra, luật sư mà Hạ Diệp Chi dẫn đến rất giỏi.
Ông ta vội vàng nói với Hạ Diệp Chi: “Chi Chi à, gần đây công ty chúng ta rất bận, vì thế hợp đồng có lỗi sai cũng là chuyện thường mà.”
Phó Đình Tây cười lạnh: “Phải không? Lỗi sai hợp đồng đơn giản như vậy, ngay cả thực tập sinh mới ra trường cũng không thể không nhìn ra, huống hồ là cố vấn luật sư đã có ba năm trong nghề của quý công ty.”
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, sao anh ta có thể nhìn ra luật sư Hạ Lập Nguyên dẫn đến đã có ít nhất ba năm trong nghề trở lên?
Mắt luật sư đều tinh thế sao?
Hạ Diệp Chi cũng không lộ vẻ ngạc nhiên trong lòng ra mặt, lại còn dịu dàng nói: “Bố, luật sư của bố nên thay rồi.”
Hạ Lập Nguyên quay đầu mắng luật sư của mình: “Anh làm ăn kiểu gì vậy, mỗi cái hợp đồng chuyển nhượng cũng làm không được, tôi cần anh để làm gì nữa!”
Luật sư của ông ta vội cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi chủ tịch, là tôi làm sai, có thể là tôi lấy nhầm hợp đồng rồi.”
Anh ta nói xong, từ trong túi công văn lấy ra một bản hợp đồng mới.
Hạ Lập Nguyên lăn lội trên thương trường bao nhiêu năm, không thể không có chút bản lĩnh, vì vậy ông ta đã sớm làm chuẩn bị.
Một bản hợp đồng có sai sót, một bản hợp đồng bình thường.
Phó Đình Tây nhận lấy bản hợp đồng mới cẩn thận nhìn xong hướng Hạ Diệp Chi gật đầu: “ Không có vấn đề.”
……
Sau khi làm xong thư chuyển nhượng cổ phẩn, Hạ Diệp Chi gọi hai suất trà chiều đóng gói mang đi.
Còn tiền gọi thêm? Đương nhiên là Hạ Lập Nguyên trả tiền.
Rời khỏi club Kim Hải, Hạ Diệp Chi lấy ra một suất trà chiều đưa cho Phó Đình Tây, cười nói: “Luật sư Phó, hôm nay làm phiền anh.”
“Thiếu phu nhân khách khí rồi.”
Phó Đình Tây bình thường tuy không nhận mấy vụ án nhỏ như này, nhưng dẫu sao anh cũng làm thuê cho Mạc Đình Kiên, lại cùng hắn ta là chỗ quen biết, vụ này của Hạ Diệp Chi cũng không phức tạp, anh tất nhiên là sẽ không từ chối.
Còn một nguyên nhân nữa, anh cũng muốn xem xem, Thiếu phu nhân trong truyền thuyết rốt cuộc xấu đến mức nào.
Tuy rằng ăn mặc không thể bình thường hơn, nhưng với con mắt tinh tường của người đàn ông trưởng thành như anh ta, không những không thấy xấu, mà ngược lại còn rất đẹp.
Người đẹp ở nết không ở ngoài, đại ý chỉ những người như Hạ Diệp Chi.
Lúc cười rộ lên, khiến xung quanh bừng sáng.
“Rất cảm ơn anh đã giúp tôi, anh hẳn là rất bận, vậy tôi xin mượn hoa hiến phật, mời anh bữa trà chiều.” Từ tác phong mạnh mẽ của anh ta có thể thấy, anh ta chắc chắn là một luật sư rất tài giỏi, càng là người giỏi giang thì càng được người ta coi trọng, vậy càng phải bận rộn.
Phó Đình Tây thấy mặt cô tràn đầy thành ý, đưa tay ra nhận.
Anh ta có thể mang về cho Cố Tri Dân ăn, tên kia như là đầu thai từ heo, cái gì cũng ăn được.
Hạ Diệp Chi chân trước vừa rời khỏi, Hạ Lập Nguyên cùng luật sư của ông ta chân sau liền đi ra.
Hạ Lập Nguyên thực ra rất tò mò, Hạ Diệp Chi tìm đâu ra luật sư giỏi như vậy, vội tiến lên gọi: “ Vị này, xin dừng bước.”
Phó Đình Tây sắc mặt nghiêm túc nhìn Hạ Lập Nguyên: “ Ông Hạ có chuyện gì sao?”
Hạ Lập Nguyên ra vẻ sĩ diện, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Nếu không chê, chúng ta cùng nhau đi uống một ly cà phê?”
Phó Đình Tây cười cười: “Xin lỗi, không có thời gian.”
Lão hồ ly này còn không thông minh bằng con gái ông ta, thời gian của anh ta còn quý hơn vàng, cứ tùy tiện người đến mời đi uống cà phê anh liền đi, thế chẳng phải anh bận chẳng xong nổi.
Ngược lại luật sư phía sau ông ta, lúc này lại lễ phép lên tiếng hỏi: “Họ của vị đây là?”
Phó Đình Tây cong môi: “Họ Phó.”
Sau đó nhấc chân rời đi.
Luật sư của Hạ Lập Nguyên lẩm bẩm nói: “Họ Phó, Phó . . . .”
Đột nhiên, vỗ tay một cái, ra vẻ tiếc hận: “Giới luật sư của thành phố Hà Dương cũng chỉ to như vậy, luật sư có tiếng trong nghành anh ta đều biết, nham hiểm sắc bén như vậy, tất nhiên là Phó Đình Tây rồi!”
Người như Phó Đình Tây, Hạ Lập Nguyên cũng từng nghe qua.
Mấy năm trước, vụ án thương mại chấn động thành Hà Dương, do có dính líu rất rộng nên không ai dám nhận, cuối cùng là Phó Đình Tây tiếp nhận, tốn vài năm cuối cùng thắng án, một trận thành danh.
Luật sư giỏi như vậy, Hạ Diệp Chi chắc chắn không mời nổi.
Khẳng định là Mạc Đình Kiên giúp nó!
Nghĩ đến khả năng này, những tăm tối vì chuyển nhượng đi 15 phần trăm cổ phần trong lòng Hạ Lập Nguyên quét bay sạch bách.
Mạc Đình Kiên thế mà lại tốt với Hạ Diệp Chi như vậy? Vậy ông ta để Hạ Diệp Chi “tỉ tê bên gối”, khả năng khiến hắn đầu tư tiền cho tập đoàn Hạ thị không phải rất cao sao?
……
Phó Đình Tây xách trà chiều đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.
Anh ta trực tiếp đến phòng làm việc của tổng giám đốc tìm Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân dạo này bị nhốt trong công ty ngày ngày tăng ca, mệt như chó, nhìn người khác đi hóng gió, trong lòng anh không vui.
Anh cũng biết Phó Đinh Tây nay ra ngoài một chuyến, vừa thấy Phó Đình Tây đi vào, liền đứng lên hỏi tội: “Anh đi lang thang ở đâu, thành thật khai báo, nếu không trừ lương!”
“Lời cậu nói cũng được tính?” Phó Đình Tây liếc cậu ta một cái, không thèm để ý.
Cố Tri Dân đẩy kính mắt, nằm bò ra bàn giả chết.
Phó Đình Tây nhưng là Tôn đại thần, người bình thường muốn mời cũng không mời được, Cố Tri Dân làm sao dám trừ lương anh ta, cũng chỉ có Mạc Đình Kiên dám trừ.
Phó Đình Tây lấy trà chiều mà Hạ Diệp Chi cho anh để lên bàn làm việc, mặt như ban ơn nói: “ Ăn đi.”
Cố Tri Dân một giây sống lại, uống một ngụm liền nhíu mày: “Mua ở club Kim Hải?”
Club Kim Hải vốn là khách sạn, qua tay Mạc Đình Kiên, đã tốn số tiền lớn để xây thành club xa xỉ.
Thời gian này Mạc Đình Kiên cực kỳ lười biếng, luôn không đến công ty, thế nên anh ngày nào cũng đến club Kim Hải ăn không trả tiền xả hận, ăn chán đến sắp buồn nôn, bỗng chốc mất hứng ăn uống.
Phó Đình Tây vẻ mặt bí hiểm: “Đây là thiếu phu nhân cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!