Chương 30: Cô muốn anh em tôi bất hòa sao? Cô nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh rồi nhìn gương mặt xấu xí của mình trong gương, cô không hiểu được tại sao “Mộ Gia Thần” lại trêu ghẹo cô nhiều lần như thế. Cũng không phải cô chưa từng nghe nói trong giới thượng lưu có vài người có sở thích kì lạ. Không lẽ bởi vì cô là chị dâu của anh nên anh mới có cảm giác kích thích như thế? Ý nghĩ này vừa nảy ra thì cô đã nhanh chóng cảm thấy lưng mình trở nên lạnh buốt. Lần đầu tiên gặp mặt “Mộ Gia Thần” thì cô cũng chỉ nghĩ Mộ Gia Thần là một cậu ấm quần là áo lụa mà thôi. Nhưng vết thương do đạn bắn của anh đã hoàn toàn khiến cô thay đổi cái nhìn. Anh có vẻ ngoài tuấn tú khôi ngô, gia thế lại vô cùng tốt, hơn nữa anh cũng vô cùng nghị lực. Chỉ dựa vào những thứ này thì cô đã có thể xác định rằng anh tuyệt đối không phải là một người đơn giản. Thế nhưng người đàn ông không hề đơn giản này lại luôn trêu ghẹo cô? Rốt cuộc là vì sao? …….. Bởi vì trong lòng có tâm sự nên lúc nấu cơm Mộc Tương Tương cũng không chú tâm. Sau khi đã lãng phí mất hai miếng thịt bò thì cô mới hoàn hồn lại. Cô có ý định sẽ thử tin “Mộ Gia Thần” một lần, làm mấy món ăn mà anh đã nói. Cô vừa nấu xong thì đã nghe thấy tiếng động cơ xe truyền tới từ ngoài cửa. Mộ Đình Hy đã về sao? Nếu bây giờ cô ra ngoài thì có thể nhìn thấy anh không? Cô nghĩ như thế thì trong lòng lập tức cảm thấy căng thẳng. Cô cởi tạp dề sau đó đi ra ngoài thì phát hiện chỉ có một mình Thời Dạ đứng đó. Anh ta ôm một chiếc hộp giấy bước vào phòng khách, lúc nhìn thấy Mộc Tương Tương thì anh ta có hơi sững sờ một chút, sau đó thì hơi cúi đầu chào: “Chào cô chủ”. Mộc Tương Tương gật đầu, cô hỏi anh ta: “Mộ Đình Hy về rồi sao?”. “Cậu chủ đã lên lầu rồi”, qua mấy ngày thì Thời Dạ cũng đã có thể nói dối giúp Mộ Đình Hy một cách trắng trợn. Mộc Tương Tương hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều: “Anh ấy chưa ăn cơm đúng không? Đúng lúc tôi vừa chuẩn bị cơm xong”. Thời Dạ là một người thông minh, đương nhiên anh ta có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Mộc Tương Tương. “Bây giờ tôi sẽ lên đưa tài liệu cho cậu chủ, tôi sẽ hỏi cậu chủ muốn xuống lầu dùng cơm hay là mang lên”. “Cảm ơn anh!”. …… Thời Dạ ôm một tập tài liệu đến phòng sách cho Mộ Đình Hy. Lúc này Mộ Đình Hy đang nghe điện thoại. Nghe thấy tiếng đẩy cửa sau lưng mình thì anh không cần quay đầu cũng biết là Thời Dạ. Lúc Mộ Đình Hy nói chuyện điện thoại xong thì Thời Dạ đã lấy tài liệu trong túi giấy ra ngoài, anh ta sắp xếp ngay ngắn trên bàn làm việc. Thấy Thời Dạ không có ý định rời khỏi đó thì anh mới lên tiếng hỏi: “Còn có việc gì sao?”. “Cô chủ nói đã làm cơm cho anh”. Mộ Đình Hy nghe thấy thế thì cũng không trả lời ngay. Anh vặn các ngón tay một cách khó hiểu, sau đó mới thản nhiên lên tiếng: “Ừ, tôi biết rồi”. Thời Dạ có cảm giác sau khi cô chủ được gả tới đây thì cậu chủ càng lúc càng trở nên kì lạ. … Mộc Tương Tương đi tới đi lui mãi mà vẫn chưa thấy Thời Dạ xuống. Cô đang chuẩn bị đi lên thì bỗng nhìn thấy “Mộ Gia Thần” đang chậm rãi bước xuống lầu. Mộc Tương Tương cảnh giác nhìn anh, vẻ mặt cô tràn đầy phòng bị lùi về sau hai bước, cô không nhịn được lên tiếng hỏi: “Không phải anh nói buổi tối hẹn ra ngoài ăn sao?”. “Ừ”, Mộ Đình Hy trả lời, anh nhanh chóng bước qua người cô rồi đi thẳng về phía phòng ăn. Các món ăn đã được bày biện một cách đẹp mắt trên bàn, ngoài ba món ăn mà anh đã nói ra thì Mộc Tương Tương còn làm thêm món gà cay. Mộc Tương Tương cau mày đi theo: “Thế tại sao anh còn chưa đi?”. “Tôi có nói mình sẽ đi sao?”, Mộ Đình Hy ngồi xuống trước bàn ăn, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn Mộc Tương Tương. Nhưng Mộc Tương Tương lại cảm thấy anh đang vô cùng đắc ý! Cả buổi trưa Mộc Đình Hy ở lì trên lầu, cũng không ăn uống gì, vì thế giờ anh cảm thấy vô cùng đói, anh nhanh chóng cầm đũa lên ăn. Mộc Tương Tương nhanh chóng chạy tới cầm lấy đũa trong tay anh: “Cái này không phải cho anh…”. Mộ Đình Hy cũng đã đoán được cô sẽ cướp lấy đôi đũa, cánh tay dài của anh giơ cao lên khiến cô chụp hụt, cô đứng không vững nên lập tức ngã nhào ra trước. Cô theo bản năng giơ tay lên bảo vệ mặt và đầu mình, cho đến khi cô vững vàng nằm trong một lồng ngực rắn chắc thì âm thanh ranh mãnh của “Mộ Gia Thần” vang lên: “Anh họ của tôi vẫn ở đây mà cô lại ngã nhào vào người tôi thế à, cô muốn anh em chúng tôi bất hòa sao?”. Mộc Tương Tương buông tay đang che đầu và mặt ra, cô vừa mở mắt thì đã bắt gặp khuôn mặt đang tươi cười của “Mộ Gia Thần”. Lúc này “Mộ Gia Thần” vẫn ngồi trên ghế trước bàn ăn, còn Mộc Tương Tương lại ngồi trên đùi anh, cả người cô bị anh ôm vào lòng! Tư thế của hai người lúc này vô cùng thân mật, nếu như bị người khác nhìn thấy…. Mộc Tương Tương sợ tới mức mặt mày biến sắc, cô đang vùng vẫy đứng dậy thì lúc này Thời Dạ bước vào phòng ăn. “Cậu chủ nói anh ấy….”, đến khi Thời Dạ thấy rõ tình hình trong phòng lúc này thì trên gương mặt nghiêm túc của anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc. Thế nhưng với năng lực ứng biến hoàn hảo của mình, anh ta nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường: “Cậu chủ nói anh ấy không đói bụng”. Anh ta nói xong thì xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng. Anh ta vừa nhìn thấy cái gì thế? Cậu chủ và cô chủ ở phòng ăn… Không đúng, bây giờ thân phận của cậu chủ chính là em họ của cậu chủ “Mộ Gia Thần”. Anh ta là trợ lý của cậu chủ, phản ứng vừa rồi của anh ta có phải quá bình tĩnh rồi không? Có cần phải quay lại không? Thôi quên đi, anh ta không dám quay lại quấy rầy chuyện tốt của cậu chủ. Nhưng mà khẩu vị của cậu chủ đúng là quá mặn… …….. Trong phòng ăn. Mộc Tương Tương trơ mắt nhìn Thời Dạ đi vào rồi lại đi ra, cả người cô cảm thấy vô cùng bối rối. Mộ Đình Hy nhìn vẻ mặt đang không ngừng biến hóa của cô thì ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ thích thú, nhưng sau đó thì nhanh chóng biến mất. Anh chậm rãi lên tiếng: “Cô đoán xem Thời Dạ có nói chuyện của chúng ta cho anh họ không?”. Mộc Tương Tương lên tiếng phản bác anh: “Chúng ta không có chuyện gì cả”. Cô vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng Mộ Đình Hy lại không buông tay. Trông anh có vẻ không dùng sức nhiều, nhưng cô lại không thể giãy ra được. Cô vừa tức giận vừa sốt ruột, hai tai cô ửng đỏ: “Mộ Gia Thần! Anh thật quá đáng!”. Mộ Đình Hy chú ý tới hai tai đang đỏ bừng của cô, sắc mặt anh không hề thay đổi, anh cảm thấy có gì khác lạ nên cúi đầu sát lại gần, anh nhìn thấy dường như trên mặt cô đang phủ một lớp gì đó. Anh hơi híp mắt lại, dùng ngón tay lau đi thứ đó trên mặt cô. Chỗ anh lau chính là nơi có tàn nhan, lúc anh giơ tay lên thì phát hiện nơi anh vừa lau không còn vết tàn nhang nữa, mà ngay cả da dẻ chỗ đó cũng trở nên trắng trẻo. Chuyện này là sao? Mộc Tương Tương thừa lúc anh đang thất thần thì đột nhiên đẩy anh ra, cô thoát khỏi vòng tay anh rồi che mặt đứng một bên, trên mặt không thể giấu được vẻ sợ hãi. Khi cảm thấy lồng ngực trống không thì Mộ Đình Hy mới tỉnh táo lại. Anh cúi đầu nhìn ngón tay của mình, một chất bột giống như sáp đèn cầy dính vào ngón tay anh. Con ngươi đen như mực của anh lúc này càng trở nên sâu hút, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén. Anh chậm rãi đứng dậy đi về phía Mộc Tương Tương. Anh đi rất chậm, nhưng mỗi bước chân của anh lại khiến Mộc Tương Tương run sợ, anh bước tới một bước thì cô nhanh chóng lùi về sau một bước. Cho đến khi cô chạm tới tường, không thể lùi về sau được nữa thì ngón tay anh giơ tới trước mặt cô, giọng nói anh trầm thấp đến đáng sợ: “Đây là thứ gì?”. Bởi vì lương tâm cảm thấy cắn rứt nên Mộc Tương Tương không tự chủ được mà cao giọng: “Đồ trang điểm của phụ nữ đấy, anh không biết à?”. Đương nhiên là Mộ Đình Hy sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế. Ánh mắt sắc bén của anh dường như đã nhìn thấu được cô, anh lạnh lùng cười một tiếng: “Phụ nữ các cô cũng thích những món đồ trang điểm tối màu như thế sao?”.