CHƯƠNG 1704: KHÔNG PHẢI LÀ TÔI KHÔNG MUA NỔI
Vốn dĩ Quý Vãn Thư muốn mượn cớ đi vệ sinh để né tránh lúng túng trước đó.
Nhưng cô nhất thời quên mất một điều, cô không có mặt trong phòng riêng, Cố Mãn Mãn cũng có thể sẽ ra ngoài, nếu làm thế sẽ tạo cơ hội cho Cố Tri Dân và Thẩm Lệ ở chung với nhau.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi.
Cũng không biết khi nãy không có cô, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã làm gì trong phòng riêng.
Quý Vãn Thư nghĩ ngợi một lúc, trong lòng cô ta cảm thấy hơi sốt ruột.
Cố Mãn Mãn thấy Quý Vãn Thư sốt ruột bèn cố ý kéo cô ta: “Này, cô Quý, hoa tai của cô đẹp quá, cô mua ở đâu thế?”
Quý Vãn Thư bị Cố Mãn Mãn kéo lại, cô chỉ đành đứng nói chuyện với cô ta mà thôi.
“Nếu như cô Cố thích thì tôi có thể mua một đôi tặng cho cô, nhưng đợi hai ngày nữa đi, sợ rằng hôm nay không được rồi.” Quý Vãn Thư chỉ muốn nhanh chóng đi vào trong, mặc dù giọng nói của cô dịu dàng, nhưng đã đượm vẻ sốt ruột.
“Ai cần cô tặng chứ, cũng có phải là tôi mua không nổi đâu, cô nói cho tôi biết chỗ mua là được rồi.” Cố Mãn Mãn hếch cằm lên, trông giống hệt như cô chiêu ngạo mạn vậy, thuộc dạng người không biết lý lẽ nhưng lại khiến cho người khác không tài nào tức giận nổi.
“Đương nhiên không phải tôi cảm thấy cô không mua nổi, tôi lớn tuổi hơn cô, cũng được xem như là chị của cô, chị mua hoa tai tặng cho em gái không phải là chuyện bình thường hay sao?” Quý Vãn Thư kiên nhẫn nói chuyện với Cố Mãn Mãn.
Nếu Cố Mãn Mãn không phải là em gái của Cố Tri Dân, cô cũng chẳng cần phí thời gian đứng đây nói chuyện với cô ta.
Thật ra trong lòng cô cảm thấy Cố Mãn Mãn phiền chết đi được.
“Tôi mua được, cô mau nói chỗ mua cho tôi biết để tôi tự đi mua.” Cố Mãn Mãn vừa nói vừa mở bản ghi chép trong điện thoại ra: “Gần đây bận quá, tôi sợ mình quên bẳn đi mất, cô nói cho tôi biết đi để tôi ghi lại…”
Quý Vãn Thư nhìn về phía cánh cửa phòng riêng, cô kiên nhẫn nói tên và địa chỉ cửa hàng cho Cố Mãn Mãn biết.
Cô ta cũng không tiếp tục quấn lấy cô nữa mà đi lướt qua Quý Vãn Thư, dứt khoát mở cửa phòng riêng trước để vào trong.
Trong phòng riêng, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ngồi ở vị trí trước đó của mình, căn phòng hơi lạnh, cũng không biết bọn họ đã nói gì với nhau nhưng nhìn bầu không khí là biết ngay bọn họ giao lưu không thuận lợi lắm.
“Tri Dân.” Quý Vãn Thư dịu dàng đến ngồi cạnh Cố Tri Dân, cô lại mỉm cười nhìn Thẩm Lệ: “Anh và Lệ nói chuyện với nhau ra sao rồi.”
“Chẳng nói gì.” Trông Cố Tri Dân có vẻ không mấy hứng thú.
Quý Vãn Thư nhìn thấy thế cũng không hỏi nhiều.
Chẳng bao lâu sau, thức ăn đã được mang lên rồi.
Cố Mãn Mãn nhận ra Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đều chẳng nói năng gì, cô quan sát hai người bọn họ, cũng chẳng nhận ra điều gì bất thường.
Trên bàn ăn, chỉ có Quý Vãn Thư thỉnh thoảng nói đôi ba câu, còn gắp thức ăn cho Cố Tri Dân, khuyên anh ăn món này nhiều hơn một chút, ăn món kia nhiều hơn một tí.
Cố Mãn Mãn nghe mà cảm thấy da đầu tê dại.
Cố Tri Dân từng này tuổi rồi mà không biết gắp thức ăn cho mình hay sao?