CHƯƠNG 1500: CHO NÊN, TÌNH YÊU SẼ BIẾN MẤT CÓ ĐÚNG KHÔNG?
Nhưng còn một vấn đề là…
Vì sao Hạ Diệp Chi lại bảo cô yên tâm với tài nấu nướng của Cố Tri Dân?
Thẩm Lệ: “????”
Sau khi trả lời mấy dấu chấm hỏi, Thẩm Lệ cảm thấy vẫn không đủ để bày tỏ sự khiếp sợ trong lòng mình.
Lại nhanh chóng gõ ra một tin nhắn: “Diệp Chi, cậu là hoàn toàn không hiểu gì về tài nấu nướng của Cố Tri Dân, một người đàn ông ngay cả phòng bếp cũng có thể đốt cháy như anh ta có thể nấu ra cái gì ăn được chứ?”
“Bỏ đi, tớ cũng không trông cậy vào chuyện đồ anh ta nấu có thể ăn được, ít nhất không trúng độc là ok? Diệp Chi à, cậu không yêu tớ nữa ư? Cậu muốn tớ bị Cố Tri Dân độc chết à?”
“Cho nên, tình yêu sẽ biến mất đúng không?”
Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ cố ý nói nhảm, cười trả lời cô một câu: “Sư phụ của Cố Tri Dân là tớ.”
Thẩm Lệ giật mình.
Cố Tri Dân lại có thể đi tìm Hạ Diệp Chi học nấu cơm.
Thẩm Lệ trực tiếp gọi video cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nghe máy rất nhanh.
“Tiểu Lệ.” Hạ Diệp Chi đầu bên kia đang ở trong vườn hoa, Mạc Đình Kiên bưng nước đi ngang qua phía sau, sau khi buông ly nước xuống còn chào hỏi Thẩm Lệ một tiếng.
Thẩm Lệ cũng vẫy tay với anh: “Chào buổi sáng Tổng Giám đốc Mạc.”
Mạc Đình Kiên hơi gật đầu rồi rời khỏi.
Anh vừa đi, Thẩm Lệ đã vội vàng hỏi Hạ Diệp Chi: “Cố Tri Dân thật sự tìm cậu học nấu cơm hả?”
“Đúng vậy, còn học rất nhanh nữa, người thông minh học cái gì cũng nhanh.” Hạ Diệp Chi cười nói.
Thẩm Lệ: “Cậu còn khen anh ta nữa.”
Hạ Diệp Chi càng cười tươi hơn: “Phải, dù sao anh ta cũng là bạn trai của cậu mà? Còn nấu bữa sáng cho cậu nữa, vậy bữa trưa có nấu không? Anh ta đã học món cậu thích nhất đấy.”
Thẩm Lệ giật mình: “Học lúc nào vậy?”
Cô lại không biết gì hết.
Cố Tri Dân làm việc rất bận rộn, sao lại có thời gian học mấy thứ này thế.
Với người biết nấu cơm, học mấy món mới đều rất đơn giản.
Nhưng từ nhỏ Cố Tri Dân chưa từng vào phòng bếp lần nào, là một cậu chủ mười ngón chân không dính nước xuân thật sự.
Cô rất khó tưởng tượng ra Cố Tri Dân đeo tạp dề chui đầu vào phòng bếp xử lý mấy món xương và thịt kia…
Không tưởng tượng ra được.
“Là lúc… Tiêu Văn còn chưa nói ra chuyện mang thai.” Hạ Diệp Chi cẩn thận nhớ lại, đúng thật là lúc này: “Có lẽ là khi đó, cho nên anh ta có nấu bữa trưa bữa tối cho cậu không?”
Sao lại hỏi chuyện nấu bữa trưa nữa vậy?
Thẩm Lệ đột nhiên hiểu ra lời của Hạ Diệp Chi có hàm ý khác.
“Diệp Chi, bây giờ cậu cũng không còn ngây thơ nữa rồi, nếu cậu muốn hỏi tớ và Cố Tri Dân có ở chung không, cậu có thể hỏi thẳng mà, còn cố ý hỏi có phải anh ta nấu bữa trưa cho tớ không…”
Thẩm Lệ lắc đầu, mang vẻ mặt cực kỳ thất vọng.
Hạ Diệp Chi bị vạch trần còn cười khanh khách hỏi: “Có không?”
“Không có.” Thẩm Lệ cong môi cười: “Nhưng tớ định công khai với anh ấy.”