CHƯƠNG 146: ÔNG HẠ, ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP
Ngồi trong xe, Hạ Diệp Chi thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhìn phía trước không chớp mắt, chăm chú lái xe, nhưng lại giống như có mọc thêm con mắt trên đỉnh đầu, đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Nhìn anh gì vậy?”
“Không có gì…” Hạ Diệp Chi cuống quít quay đầu đi.
Cô cảm thấy Mạc Đình Kiên là một người rất giỏi giang.
Sau khi ông cụ Hạ về nước, người nhà họ Hạ có khả năng sẽ gọi điện thoại kêu Hạ Diệp Chi trở về ăn cơm gặp mặt, nhưng không nhất định phải là trưa nay, hơn nữa cho dù đoán được, không phải vẫn nên gọi điện thoại xác nhận một chút sao?
Mà Mạc Đình Kiên trực tiếp chạy đến, nói lên rằng anh vốn không hề do dự, anh vốn không nghĩ đến chuyện suy đoán của mình có thể sai sót.
Anh là một người vô cùng tự tin.
…
Hai người rất nhanh đã đến nhà họ Hạ.
Bảo vệ và người làm vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền tranh nhau xoay người thưa: “Cô Ba.”
Hạ Diệp Chi trực tiếp dẫn Mạc Đình Kiên đi vào trong.
Trong phòng khách vắng vẻ không có ai, phòng bếp bên kia vang lên tiếng nói.
“Diệp Chi! Con về rồi!”
Tiêu Thanh Hà từ phòng bếp đi tới, vừa thấy Hạ Diệp Chi, bà ta cười đến mức híp mắt lại.
Hạ Diệp Chi không mặn không nhạt thưa một tiếng: “Mẹ.”
Sau khi Tiêu Thanh Hà đi vào, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng sau lưng Hạ Diệp Chi, sắc mặt liền thay đổi.
Bà liếc nhìn Mạc Đình Kiên một cái, hiếm thấy mà mạnh mẽ lôi kéo Hạ Diệp Chi qua một bên: “Diệp Chi, con dẫn nó về làm cái gì? Con đang làm loạn sao? Con với nó…”
Tiêu Thanh Hà dường như cảm thấy câu nói kế tiếp khó có thể thốt ra, dừng một chút mới nói: “Cho dù con với nó không phải quan hệ bình thường, vậy cũng không nên không kiêng dè gì mà dẫn nó về nhà được! Nếu Mạc Đình Kiên biết chuyện này thì làm sao bây giờ!”
Nếu Mạc Đình Kiên biết thì làm sao bây giờ?
Không biết, dù sao thì chính anh ấy muốn đến mà.
“Có thể làm sao? Biết thì biết thôi!” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi ung dung.
Tiêu Thanh Hà đến bây giờ còn tưởng Mạc Đình Kiên chính là “Mạc Gia Thành”, mà Hạ Diệp Chi lại dẫn anh cùng về, đương nhiên cho rằng Hạ Diệp Chi và “Mạc Gia Thành” là quan hệ không đàng hoàng.
Có điều, thái độ của Tiêu Thanh Hà rõ ràng không giống lúc trước.
Lúc trước mỗi lần bà ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi và “Mạc Gia Thành “ở cùng nhau, đều răn dạy cô, còn bây giờ mặc dù bên trong giọng điệu của bà hơi có vẻ không ủng hộ, nhưng cũng chỉ là sợ bị Mạc Đình Kiên biết mà thôi.
Thái độ thay đổi như thế này thật đúng là có ý nghĩa sâu xa.
Hạ Diệp Chi không định ở đây dưa vấn đề này với Tiêu Thanh Hà, trực tiếp hỏi: “Ông nội đâu?”
Cô và Mạc Đình Kiên đều muốn gặp ông cụ Hạ.
“Trong phòng làm việc trên lầu đấy, để mẹ dẫn con đi lên.” Tiêu Thanh Hà nói xong, đi về phía trên lầu.
Chưa đi được hai bước, bà quay đầu nhìn thấy “Mạc Gia Thành” vẫn đi theo sau lưng Hạ Diệp Chi, sắc mặt hơi đổi: “Diệp Chi, con…”
Hạ Diệp Chi giống như không hiểu ý của Tiêu Thanh Hà, đã biết còn cố hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tiêu Thanh Hà hiếm thấy mà cố chấp nói: “Ngài Mạc ở lại phòng khách uống trà nhé, Diệp Chi chỉ đi gặp ông nội nó thôi, sẽ xuống ngay.”
“Không sao, con đi cùng cô ấy.” Mạc Đình Kiên ung dung nói.
Anh nhanh chóng kéo tay Hạ Diệp Chi, đi thẳng lên lầu.
Căn nhà của nhà họ Hạ là do ông cụ Hạ trước đây mua đất tự xây nên, phòng trên lầu hai rất nhiều.
Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Phòng làm việc của ông nội tôi ở đó?”
Mấy năm nay mặc dù ông cụ Hạ định cư ở nước ngoài, nhưng phòng làm việc của ông cụ ở nhà họ Hạ vẫn được giữ nguyên, cách một khoảng thời gian sẽ có người làm quét dọn.
“Chính là ở chỗ này.”
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Đình Kiên đến cửa phòng sách, cô và Mạc Đình Kiên liếc nhau một cái, đưa tay gõ cửa.
Trong phòng rất nhanh đã truyền ra một giọng nói già nua nhưng vẫn rất có uy lực: “Vào đi.”
Hạ Diệp Chi đẩy cửa vào, liếc mắt liền nhìn thấy ông cụ Hạ đang đứng trước giá sách, cầm một quyển sách trong tay lật xem.
Ông cụ Hạ tên là Hạ Chính Tu, là một trong những người ra khơi buôn bán sớm nhất ở thế kỷ trước.
Có lòng can đảm, có học thức, nhưng không có đầu óc kinh doanh.
Có thể thấy, mấy năm nay ông cụ được chăm sóc rất tốt, tuy tóc đã trở nên thưa thớt, nhưng nhìn sơ lược vẫn rất chỉnh tề, đeo kính lão, mặc áo sơ mi và áo vest, cả người nhìn qua nho nhã như một giáo sư đại học lớn tuổi.
Hạ Diệp Chi không có ấn tượng gì với Hạ Chính Tu, lúc này nhìn ông ấy đứng trước mặt, cuối cùng đối với “ông nội” đã có chút hiểu biết sơ sơ.
Cô ấp úng gọi một tiếng: “Ông nội.”
Nghe thấy giọng cô, Hạ Chính Tu lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Tuy ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng đôi mắt vẫn như cũ vô cùng minh mẫn.
Ánh mắt ông nhìn Hạ Diệp Chi vốn hơi lạ lẫm, dường như nhanh chóng suy nghĩ một chút, lên tiếng: “Là bé Ba? Diệp Chi?”
Tiếng “bé Ba” này không hiểu sao nghe có chút thân thiết.
Hạ Diệp Chi gật đầu nhẹ: “Là con.”
“Lúc ông đi, con mới lớn đến chừng này.” Hạ Chính Tu nói xong, giơ tay đo độ cao ngang bàn: “Chớp mắt, con đã lớn như vậy rồi.”
Ông lướt qua bàn học đi về phía Hạ Diệp Chi, giọng điệu hơi xúc động
Lúc này, ông mới chú ý đến Mạc Đình Kiên đứng sau lưng Hạ Diệp Chi.
Tròng mắt Hạ Chính Tu mạnh mẽ co rụt lại, sắc mặt khẽ thay đổi.
Mạc Đình Kiên đi về phía trước một bước, cách Hạ Chính Tu gần hơn chút, khiến cho Hạ Chính Tu có thể nhìn thấy mặt anh một cách rõ ràng, nói một cách sâu xa: “Ông Hạ, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Hạ Chính Tu thay đổi nhiều lần, cuối cùng bình tĩnh lại, hỏi một cách nghi ngờ: “Cậu là… Mạc Đình Kiên?”
“Là tôi.” Mạc Đình Kiên cong môi, nhưng trên mặt lại không có chút vui vẻ nào.
Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên căng thẳng.
Hạ Diệp Chi thật không ngờ Hạ Chính Tu vậy mà lại biết Mạc Đình Kiên.
“Cậu…”
Hạ Chính Tu đang định nói cái gì, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của người giúp việc: “Ông ơi, đến giờ ăn rồi.”
“Đi ăn trước đã.” Hạ Chính Tu liếc nhìn Mạc Đình Kiên, quay người đi ra cửa.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên, cùng anh đi ở phía sau, hỏi anh: “Anh và ông nội tôi trước đây từng gặp mặt? Ông ấy nhận ra anh.”