CHƯƠNG 1226: NGƯỜI ĐÃ HUỶ HOẠI CẢ ĐỜI CỦA ANH.
Nếu đổi lại anh là Mạc Đình Kiên thì chỉ e là anh đã không cho mình một cơ hội được sống tiếp rồi.
Mạc Đình Kiên không thiện lương như vậy, nhưng anh ta sẽ vì Hạ Diệp Chi mà nhượng bộ thoả hiệp.
Mạc Đình Kiên quét mắt nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, ánh mắt rơi trên nơi cuối giường của anh ta.
Nơi cuối giường được đắp một cái chăn nhưng chỗ đó lại trống rỗng, bên dưới vốn không hề có gì cả.
Ngữ khí nhàn nhạt của Lưu Chiến Hằng vang lên: “Đã cắt rồi.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Nếu muốn chết như vậy thì chết đi xa chút.”
Vừa mở miệng là đã không thể nói lời hay ý đẹp nào rồi.
Sau khi Lưu Chiến Hằng nghĩ thông suốt thì tâm trạng cũng không còn dễ bị kích động khi đối mặt với Mạc Đình Kiên nữa rồi, cũng không còn đố kị hay căm hận, mà càng lúc càng ôn hoà nhã nhặn hơn.
Khoé môi anh ta chợt cong lên một nụ cười: “Ai bảo Diệp Chi lương thiện, cứ khăng khăng đòi cứu tôi chứ.”
Lời này nghe có chút gợi đòn.
Nhưng điều anh ta nói lại là sự thật.
Tâm địa Hạ Diệp Chi vốn lương thiện, cô sẽ không vì những chuyện bên ngoài mà làm nhiễu đi nội tâm của mình, cô sẽ chỉ làm những chuyện mà cô cho là đúng đắn.
Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Chân đã đi tong rồi, sau này ở nhà ngủ nghỉ nhiều một chút, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, mất công lại bị người ta đánh gãy tay nữa.”
Biểu tình trên khuôn mặt của Lưu Chiến Hằng liền trở nên nhàn nhạt, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mạc Đình Kiên.
Sau một lát, anh mới đề nghị với Mạc Đình Kiên một cách vô cùng nghiêm túc: “Mạc Đình Kiên, nếu tôi là anh thì tôi đã nhân lúc Hạ Diệp Chi không biết mà trừ khử mình một cách thần không biết quỷ không hay để diệt trừ hậu hoạ rồi.”
“Tôi không có hứng thú dày vò kẻ tàn phế.” Mạc Đình Kiên rũ mắt xuống nhìn anh, trong đáy mắt thấm đẫm những sự hờ hững khinh miệt.
Tâm thái của Lưu Chiến Hằng vốn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững này của Mạc Đình Kiên thì đáy lòng anh ta lại có chút gì đó khó chịu, khuôn mặt cũng nhanh chóng trở nên u ám.
“Anh đã từng cứu Hạ Diệp Chi một mạng, cô ấy nợ anh phần ân tình này, bọn tôi còn đang đợi khi nào tổ chức hôn lễ lại thì tôi sẽ phái người gửi kẹo hỷ cho ân nhân là anh đây.”
Mạc Đình Kiên khẽ ngước cằm lên nhìn anh ta, thanh âm vô cùng băng lãnh.
Lưu Chiến Hằng thật sự không thể cười nổi nữa rồi.
Lúc anh ta và Tạ Ngọc Nam đấu với nhau, anh đích thực là đã cố ý nhượng bộ, vì anh không có hứng đấu với Tạ Ngọc Nam.
Cho dù Tạ Ngọc Nam có thắng thì anh ta cũng không thua.
Nhưng khi ở trước mặt Mạc Đình Kiên, anh ta thật sự là thất bại toàn tập.
Anh luôn cảm thấy, anh và Mạc Đình Kiên đều đã từng chìm trong một vũng lầy như nhau, nhưng Mạc Đình Kiên lại may mắn gặp được Hạ Diệp Chi, cho nên mới có được ngày hôm nay, mới có được hạnh phúc như bây giờ.
Nếu không thì Mạc Đình Kiên có thể cũng sẽ giống như anh bây giờ mà thôi, sống trên đời mà người không ra người, ma không ra ma.
Cho dù bây giờ có nghĩ lại chuyện này đi nữa, anh vẫn cảm thấy trong lòng không cam.
“Chỉ là do anh may mắn mà thôi.”
Mạc Đình Kiên cũng không phủ nhận: “Đúng là tôi may mắn nhưng anh cũng đâu phải là không còn sự lựa chọn nào.”
Hai bàn tay rũ ở hai bên người Lưu Chiến Hằng từ từ nắm chặt lại.
Anh đột nhiên nhớ ra, năm đó có rất nhiều người sẵn sàng nhận nuôi anh và Lưu Loan Loan, bởi vì tướng mạo của hai anh em anh đều không tệ, cũng rất thông minh nữa.
Nhưng anh đã chọn Tạ Sinh giữa những người đó.
Bởi vì Tạ Sinh là người trông giàu có nhất.