Đó là vào lần sinh nhật hai mươi tám tuổi của Lục Quan Triều. Mối quan hệ xã hội của anh đủ rộng, vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tám, người thân, bạn bè và cấp dưới thay nhau tổ chức ăn mừng nhiều lần. Khi Nguyễn Ưu đang ở nhà bác của mình, Lục Quan Triều đích thân đến cửa đưa cho Thẩm Lương thiệp mời dự tiệc sinh nhật.
Thẩm Lương không mời Lục Quan Triều vào, hắn chỉ cầm lấy thiệp rồi cười có chút nghiền ngẫm: " Không phải đã chúc mấy lần rồi ư, sao còn có nữa?." Lục Quan Triều(*) nhân tiện nói: " Trước đó là người ngoài, lần này là anh tổ chức riêng. Bọn họ đều là những người bạn mà chúng ta quen thuộc."
(*) đoạn này tác giả ghi là TL nói nhưng mình thấy sai sai nên đã đổi lại thành LQT. Nhà Thẩm Lương và nhà Lục Quan Triều cũng xem như là thế giao (1), quan hệ giữa các vị trưởng bối vẫn luôn không tệ. Thẩm Lương không có lí do gì để từ chối, hắn cũng không muốn cự tuyệt, nghe vậy chỉ trêu ghẹo nói: " Nhưng em và Ưu Ưu có hai người ở đây, sao anh chỉ đưa một tấm thiệp mời. "
(1) mấy đời thân nhau, quan hệ nhiều đời. Nguyễn Ưu biết điều, cậu lập tức đỏ mặt xua tay nói: " Không sao, em với mọi người vốn không thân nhau lắm, không đi cũng được."
Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đã chạm mặt nhau rất nhiều lần. Nguyễn Ưu luôn ở bên cạnh Thẩm Lương theo yêu cầu của anh ta, nên hiển nhiên cũng biết đến Lục Quan Triều. Ánh mắt của Lục Quan Triều rơi trên người Nguyễn Ưu, anh mỉm cười và nói: " Không có chuyện đó đâu, anh đoán là em và A Lương đi cùng nhau, cho nên chỉ đưa một tấm. Nếu không thì em nhìn vào thiệp mời, không phải là viết tên của hai người hay sao?." Thẩm Lương dường như cố ý, tự tiếu phi tiếu mở thiệp mời ra, quả nhiên trên đó viết tên hai người Thẩm Lương và Nguyễn Ưu. Lúc này mới có ý để Lục Quan Triều vào cửa, nhưng Lục Quan Triều lại bảo: " Được rồi, cứ quyết định như vậy nhé. Cả A Lương và Nguyễn Ưu đều sẽ đến, anh còn phải đi gửi nốt một phần nữa.
Thiệp mời là anh tự đi đưa. Lần này tới tham dự đều là người mình, yên tâm đi."
Vào ngày mà Lục Quan Triều đã hẹn, Nguyễn Ưu và Thẩm Lương cùng nhau xuất phát. Địa điểm xác định ở một căn biệt thự rộng lớn, là sản nghiệp của nhà họ Lục. Khi hai người đến nơi thì đã có không ít bạn bè đến rồi. Nguyễn Ưu theo sau Thẩm Lương nhập cuộc. Không ít alpha chủ động tiến lên chào hỏi Thẩm Lương, Thẩm Lương mỉm cười đáp lại từng người, Nguyễn Ưu thì tận tâm tận lực đóng vai một cái cây ở bên cạnh hắn.
Nguyễn Ưu biết nếu như không phải vì Thẩm Lương, bản thân mình sẽ không đủ tư cách đến dự tiệc sinh nhật của Lục Quan Triều. Mặc dù Lục Quan Triều nói là mời hai người, nhưng tự Nguyễn Ưu hiểu rõ, Lục Quan Triều và Thẩm Lương là bạn bè có gia thế tương đương, mình chỉ là vật đính kèm mà thôi.
Có thể đi theo Thẩm Lương cùng chúc mừng sinh nhật Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cũng không dám đòi hỏi quá nhiều.
Ngoài việc thể hiện sự độc đoán (2) và phô trương trước mặt Nguyễn Ưu, bất luận Thẩm Lương ở bên cạnh người nào cũng đều tỏ ra ôn hòa và thân thiết, hắn rất hiểu ý người khác, cộng thêm khả năng giao tiếp tốt, cho nên đặc biệt khiến người ta yêu mến.
(2) Tự định đoạt theo ý riêng, bất chấp ý kiến của những người khác. Kỳ thực, Nguyễn Ưu ở trong những dịp như vậy, ngoại trừ đi theo Thẩm Lương thì cũng không còn nơi nào khác để đi. Thẩm Lương giống như một cây thực vật phát triển quá tốt, hấp thụ sạch sẽ chất dinh dưỡng của tất cả các sinh vật xung quanh mình. Nguyễn Ưu hoàn toàn bị che đậy dưới ánh hào quang của Thẩm Lương, không có bất kỳ cơ hội để tỏa sáng.
Dường như Thẩm Lương và gái hồng lâu (3) giống nhau, cười nói ríu rít với những vị khách đến dự. Nguyễn Ưu lặng lẽ ở với hắn một ngày, đến khi bữa tiệc sắp kết thúc, Lục Quan Triều gọi Thẩm Lương lại.
(3) ý chỉ hành động giống như tiếp khách =)))) " A Lương, đừng đi vội."
Thẩm Lương quay đầu lại, hắn dùng một giọng điệu vừa ám muội vừa nghi hoặc hỏi Lục Quan Triều: " A Triều ca ca, sao vậy ạ. Anh có chuyện gì sao?." Đây là biểu hiện quen thuộc của Thẩm Lương, thông thường không có alpha nào có thể chống lại những biểu hiện như vậy. Lục Quan Triều cũng dừng lại một lát rồi mới ôn hòa nói: " Ba mẹ anh gọi điện thoại tới đây. Hồi còn ở nước ngoài em cũng thường xuyên trò chuyện với hai người, sau khi em về nước thì bọn họ đã lâu không được gặp em, nên muốn nói chuyện phiếm với em."
Thẩm Lương quay đầu lại, áy náy nhìn Nguyễn Ưu và nói: " Nhưng mà A Triều ca ca, em đến cùng với Ưu Ưu, nếu bảo em ấy về nhà một mình thì không tốt cho lắm..." Lục Quan Triều liếc mắt nhìn Nguyễn Ưu một cái rồi bảo: " Không sao đâu, không mất nhiều thời gian, chỉ mất một lúc thôi, để Ưu Ưu đợi một lát đi. Ưu Ưu, có được không?."
Nửa câu nói sau là hướng về Nguyễn Ưu hỏi, Lục Quan Triều đã hỏi như vậy, Nguyễn Ưu đương nhiên không có gì không thể. Từ trước tới nay, cậu ở nơi nào có Thẩm Lương thì đều nói gì nghe nấy, chỗ nào đến phiên cậu phản đối.
Nguyễn Ưu biết vừa nãy Thẩm Lương nhìn như thân thiết mà nhắc tới chuyện Nguyễn Ưu không thể về nhà một mình, kỳ thực cũng chỉ là muốn từ chối khéo léo thỉnh cầu của Lục Quan Triều.
Nhưng làm sao Nguyễn Ưu có thể từ chối Lục Quan Triều đây?. Thực ra ở trong lòng Nguyễn Ưu rất hâm mộ Thẩm Lương. Tuy Lục Quan Triều còn trẻ, nhưng anh đã tự mình gây dựng sự nghiệp và trở thành người đứng đầu, so với các nhị thế tổ cùng thế hệ có sự khác biệt một trời một vực. Địa vị xã hội tính ra cũng không thấp, tin tức tố cũng đạt đến đỉnh cấp alpha, omega thầm mến anh không ít, thậm chí trong bữa tiệc vừa nãy cũng có rất nhiều omega hâm mộ bàn luận về Lục Quan Triều.
Người ưu tú như vậy, Nguyễn Ưu chỉ dám tiểu tâm dực dực (4) ngước nhìn. Nhưng Thẩm Lương muốn kiếm cớ thì kiếm cớ từ chối, loại tự tin này là thứ Nguyễn Ưu không có.
(4) 小心翼翼: /xiǎoxīnyìyì/: /Tiểu tâm dực dực /: cẩn thận từng li từng tí, dè dặt. ( mặc dù giải nghĩa dễ hiểu hơn cơ mà mình thấy từ hán việt nó mang rõ ý đơn phương hơn là giải nghĩa hẳn ra:>). Thẩm Lương cùng Lục Quan Triều đi lên lầu, còn Nguyễn Ưu thì ngồi một mình ở dưới lầu. Bữa tiệc đã kết thúc, đám người hầu nhà họ Lục đang bận rộn thu dọn đống bừa bộn. Nguyễn Ưu lẻ loi ngồi trong phòng khách và nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Biến cố xảy ra vào lúc này, trong sân người đến người đi rất ồn ào, chẳng biết từ khi nào đã bị người ngoài xâm nhập. Đợi đến khi Nguyễn Ưu kịp phản ứng, đó là khoảnh khắc cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.
Một alpha cao lớn đang say khướt đứng ở cửa, trong tay gã cầm theo một bình rượu và hét lớn tiếng: " Thẩm Lương! Tiểu tiện nhân nhà em! Mau ra đây cho tôi! Thẩm Lương! Đừng mẹ nó trốn nữa, đi ra! Em lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không! Để xem tôi có *** chết em hay không! ". Lời alpha nói rất khó nghe, Nguyễn Ưu bị cả kinh lập tức ngồi thẳng người, cậu hoảng sợ nhìn về phía gã.
Đây là alpha mà cậu chưa từng gặp bao giờ, vô cùng cao lớn, mặt mày hung dữ, gò má có một vết sẹo càng làm lộ vẻ gớm ghiếc và dữ tợn của gã.
Lúc này gã đang say khướt, viền mắt đỏ chót, lúc ngừng quát tháo sẽ thở hổn ha hổn hển, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc không ngừng nhấp nhô.
Gần như cùng lúc đó, Thẩm Lương hốt hoảng xuất hiện ở đầu cầu thang lầu hai. Khi nhìn thấy alpha trước cửa, trong mắt hắn lóe lên một tia tuyệt vọng và điên cuồng.
Thẩm Lương từ lầu hai chạy vội tới trước cửa vài bước, khi đứng trước mặt alpha, hắn cố làm giọng nói dịu đi, khiến cho âm thanh của mình đừng quá khẩn trương như thế.
" Trương Thịnh, sao anh lại tới đây?". Alpha tên Trương Thịnh kia nghe vậy thì cầm chai rượu chỉ vào trán Thẩm Lương, lại nhìn chằm chằm vào Lục Quan Triều đang đi theo phía sau Thẩm Lương, ánh mắt của gã giống như có thể giết người đến nơi: " Tại sao tôi lại đến đây? Thẩm Lương, tôi vì cái gì mà tới, trong lòng em không phải đã rõ ràng hay sao?". Miệng chai rượu dán trên trán Thẩm Lương, toàn thân Thẩm Lương đều cứng ngắc. Nguyễn Ưu hoảng hốt đứng sang một bên, lần đầu tiên nhìn thấy một thứ cảm xúc có thể gọi là sợ hãi ở Thẩm Lương.
" Thẩm Lương, một phút không nhìn em, thì em lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Em không phát dâm thì không sống nổi đúng không?." Trương Thịnh hung dữ quát.
Có lẽ là do gã ta nói chuyện thật sự quá khó nghe, Lục Quan Triều rốt cục không thể nhịn được nữa, anh kéo Thẩm Lương về phía sau mình, tức giận nói: " Mày đang nói cái gì đó, nói chuyện tôn trọng chút đi! ". Lục Quan Triều nhìn những người xung quanh, phẫn nộ kêu lên: " Đều đứng ngốc ở đây xem náo nhiệt cái gì! Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Kéo người này ra ngoài! ". Trương Thịnh liếc nhìn Lục Quan Triều, gã cười khanh khách rồi bảo: " Ô kìa, tình nhân mà cũng che chở em như vậy. Thẩm Lương, em thật đúng là không đơn giản. Em dụ dỗ thằng đó thế nào, có giống như khi em ở bên tôi không? Em giả vờ thanh thuần (5) như vậy, cử chỉ lẳng lơ như vậy cho bao nhiêu người xem rồi?."
Lục Quan Triều tức giận không thôi, một quyền vung lên, Trương Thịnh lập tức đánh nhau với anh. Đám người hầu nhà họ Lục sớm đã dừng việc làm trong tay, thấy chủ nhân đang đánh nhau với người đàn ông say rượu đột nhiên xông tới, vội vã lao lên phía trước can ngăn, tình cảnh trong lúc nhất thời vô cùng hỗn loạn. Mà Nguyễn Ưu và Thẩm Lương lại bị bỏ lại bên ngoài, không thể chen chân vào trung tâm của cơn bão này.
Ánh mắt của Nguyễn Ưu rơi vào trên người Thẩm Lương. Người anh bình thường kiêu ngạo lại đắc ý giống như đóa hoa cao lãnh (5) kia của cậu, cả đời có lẽ đều không có gì ưu sầu phiền não, Nguyễn Ưu càng không biết từ khi nào mà hắn lại dính dáng đến một alpha như Trương Thịnh.
(5) Đóa hoa cao lãnh (高岭之花): mặt chữ chỉ đóa hoa ở cao trên đỉnh núi, mà nếu là hoa trên núi cao, thì rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới. ( punyleland.wordpress) Mà theo ý Trương Thịnh, mối quan hệ giữa bọn họ không chỉ đơn giản là quen biết.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Nguyễn Ưu: Trương Thịnh có khả năng chính là alpha của Thẩm Lương.
Nếu đúng như vậy, có nghĩa là trước đây Thẩm Lương vẫn luôn che giấu sự tồn tại của Trương Thịnh. Nguyễn Ưu nhìn về phía Trương Thịnh, người ra tay không chút lưu tình nào. Nếu một thần tượng đại diện cho tinh thần omega cả nước, tự nhiên lại tìm một alpha thô lỗ giống như một tên lưu manh đầu đường, vậy thì không chỉ danh tiếng của Thẩm Lương coi như xong, có lẽ ngay cả Tâm An cũng sẽ sụp đổ.
Vẻ mặt Thẩm Lương trầm lặng giống như chết, ánh mắt hắn trống rỗng nhìn về phía trước. Không biết vì sao Trương Thịnh vẫn luôn được hắn dỗ dành ổn thỏa nghe lời lại đột nhiên xuất hiện ở đây, vì sao ở trước mặt người ngoài cũng điên cuồng như thế.
Thẩm Lương cũng không muốn biết gì nữa, hắn chỉ là một người đứng xem, ngay cả cử động một chút đều cứng ngắc đến không thể thực hiện.
Vào lúc Nguyễn Ưu đang suy nghĩ, chiến hỏa đã đốt tới bên cạnh bọn họ.
Lục Quan Triều và Trương Thịnh đã đánh đến gần Nguyễn Ưu và Thẩm Lương. Trương Thịnh giơ chai rượu trong tay lên, chai rượu kia chẳng biết từ lúc nào đã vỡ một nửa, có lẽ là do vừa nãy đánh nhau với Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu nhìn theo động tác của Trương Thịnh, chờ khi cậu phản ứng lại, nửa chai rượu trên tay Trương Thịnh đã rơi vào sau gáy của cậu. Một trận đau đớn kịch liệt kéo tới. Bỗng nhiên Nguyễn Ưu cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu ngã trên mặt đất. Trước khi mất đi ý thức, cậu nhìn thấy chiếc đèn thủy tinh hoa lệ và phức tạp trên nóc nhà, dường như cùng với góc cắt mảnh vỡ thủy tinh hạ xuống sau gáy của cậu đều sắc nhọn như nhau.
Khi Nguyễn Ưu tỉnh lại đã là ban ngày, toàn bộ cổ của cậu đều bị băng bó chặt chẽ, ba mẹ đều ở bên cạnh cậu. Kiều Nhiễm khóc sưng cả mắt, bà thấy Nguyễn Ưu tỉnh lại thì vội hỏi cậu: " Ưu Ưu, con thấy thế nào rồi? Có thể nói chuyện không? Có nhận ra mama không? ". Nguyễn Ưu gật đầu một cách yếu ớt, chỉ di chuyển thôi, mà đã cảm thấy đau như dao cắt ở sau gáy.
Kiều Nhiễm vội vã ngăn cậu lại và bảo: " Đừng cử động lung tung, Ưu Ưu, con đang bị thương. Mới vừa cầm máu xong, không thể tùy tiện di chuyển. "
Vì vậy Nguyễn Ưu liền không lộn xộn nữa, cậu thành thật nằm ở trên giường bệnh. Mẹ đút thức ăn cho cậu, ba ở bên cạnh lau miệng thay cậu.
Nguyễn Ưu khó khăn mỉm cười và nói: " Baba mama cùng nhau chăm sóc cho con, giống như khi con còn bé."
Kiều Nhiễm trở nên không vui, Nguyễn Ưu sợ bà lại nói về vết thương của mình nên hỏi bà: " Anh họ đâu rồi ạ? Lục tiên sinh đâu rồi ạ? ". Kiều Nhiễm lạnh lùng mắng: " Còn nhắc đến hai đứa đó làm gì, mẹ trông thấy chúng nó là vừa thấy phiền vừa tức giận, nên đã bảo chúng nó đi rồi."
Nhịn rồi lại nhịn, Kiều Nhiễm cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, bà bảo: " Ưu Ưu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, con hãy nói rõ ràng cho mama nghe.
Anh họ con nói là con không cẩn thận bị ngã, lời này mẹ không tin, mẹ chỉ nghe con nói."
Nguyễn Ưu im lặng một lúc, từ khi còn bé cậu chưa bao giờ giấu diếm Kiều Nhiễm bất cứ chuyện gì, bây giờ còn hơn thế nữa, mới vừa định mở miệng nói dối thì đã bị Kiều Nhiễm nhìn thấu, Kiều Nhiễm nói: " Con đừng nghĩ tới việc gạt mẹ, nếu không con ở trong bệnh viện chịu khổ một mình đi."
Nguyễn Ưu cũng không còn cách nào che giấu thay Thẩm Lương, bèn lời ít ý nhiều mà đem sự tình buổi tối hôm ấy kể cho Kiều Nhiễm nghe. Quả nhiên Kiều Nhiễm nghe xong thì vô cùng khiếp sợ, dường như bà so với Nguyễn Ưu nghĩ còn kinh ngạc hơn một chút. Thậm chí Nguyễn Ưu còn nhìn ra một số cảm xúc giận dữ và căm thù trong biểu tình của mẹ. Kiều Nhiễm gắt gao nắm chặt tay Nguyễn Ưu, mãi đến khi Nguyễn Thạch An mở miệng.
" Kiều Nhiễm, nhẹ chút, Ưu Ưu vẫn đang bị thương mà." Nguyễn Thạch An nói.
Mà càng làm cho Kiều Nhiễm hoảng sợ chính là sau đó y tá đưa tới kết quả kiểm nghiệm vết thương, trong bản báo cáo giấy trắng mực đen, trên đó viết rõ ràng: " Bệnh nhân bị tổn thương tuyến thể, chức năng tiết ra tin tức tố bị suy giảm, chức năng dấu hiệu bị suy giảm, còn thương tích cụ thể vẫn cần kiểm tra thêm. "
Kiều Nhiễm cầm bản báo cáo kiểm nghiệm nhìn một hồi lâu, Nguyễn Ưu nhìn thấy những ngón tay nhỏ bé trắng nõn của bà run rẩy kịch liệt, sau đó bà thẳng thừng ném bản báo cáo xuống đất: " Thẩm Lương tự mình lăng nhăng lại làm hại con bị thương! Ưu Ưu, việc này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được, hôm nay mẹ nhất định phải tìm người nhà họ Thẩm bọn họ lý luận! ".
- -----------------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả:
Mọi người đã get được cái gì liên quan tới Lục Quan Triều hay chưa? (´• ω •')
♧ Lời của tui:
Thương Ưu Ưu quá T-T. Đọc thôi cũng thấy đau rồi:((
( Đoạn này có để Lục Quan Triều xưng anh-em với Nguyễn Ưu vì phép lịch sự trước mặt Thẩm Lương, sau này cả hai kết hôn nhưng vốn lúc trước không thân nên chuyển thành người lạ, xưng hô tôi - cậu.)