*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Ưu không biết lặn. Lục Quan Triều cũng không phải thật lòng muốn làm thầy dạy cậu. Trang bị gì đó cũng không mang theo, Lục Quan Triều chỉ nói là tập bơi cho cậu trước nên hai người ở trong biển đạp nước cả buổi. Nguyễn Ưu bị uống mấy ngụm lớn nước biển khó nuốt thì vội lao vào bờ.
" Em không học nữa! Em không học nữa! ". Nguyễn Ưu ngồi quỳ trên bãi cát để thông cổ họng cho mình.
Lúc nãy uống mấy ngụm nước biển khiến cậu luôn cảm thấy khó chịu.
Sự bực bội trước đó của Lục Quan Triều đã không còn sót lại chút gì khi anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cậu.
Anh ngồi khoanh chân ở bên cạnh Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái, không vui nói: " Em sẽ không bao giờ học lặn nữa! ". Nguyễn Ưu vốn muốn nhào lên nổi cơn tam bành với Lục Quan Triều, nhưng tiếc là sau khi bị sặc nước, cổ họng của cậu cuối cùng cũng trở nên khó chịu. Lại phát tác đúng lúc cậu nói ra câu này với Lục Quan Triều, giọng của Nguyễn Ưu khàn khàn, mới nói được nửa lời, trái lại bị Lục Quan Triều cười nhạo một trận.
Lục Quan Triều đứng dậy, đưa tay về phía cậu: " Vậy lướt sóng thì sao? Em có dám chơi không?." Nguyễn Ưu do dự nhìn về khu vực lướt sóng ở phía xa, rồi lại nhìn Lục Quan Triều, ánh mắt tràn đầy phấn khởi của Lục Quan Triều cũng không làm cho Nguyễn Ưu cảm thấy an toàn và tin cậy. Cậu dùng sức lắc đầu, thật thà đáp: " Không dám."
Lục Quan Triều thở dài, nói: " Cũng được, vậy chúng ta đi chơi cái kia đi."
Bàn tay của Lục Quan Triều chỉ về hướng của chiếc dù lượn trên biển, trong lòng Nguyễn Ưu vẫn có chút sợ, nhưng rốt cục thì cậu không dám tiếp tục từ chối Lục Quan Triều, đành phải lê đôi chân đi cùng Lục Quan Triều về hướng dù lượn.
Lục Quan Triều kéo Nguyễn Ưu ra xếp hàng ở phía sau đoàn người. Nguyễn Ưu sốt sắng mà kiễng chân lên nhìn tình hình trước mắt. Thỉnh thoảng cậu nghe thấy tiếng phát ra từ những khách du lịch ở phía trước, có người căng thẳng và sợ hãi, có người la hét đầy phấn khích.
" Trước đây chưa từng chơi những trò này sao?." Lục Quan Triều hỏi Nguyễn Ưu, anh chọn lựa từ rồi hỏi: " Loại hoạt động kích thích như này?." Nguyễn Ưu gật đầu, thưa: " Vâng."
Lục Quan Triều nói: " Mọi người luôn cho rằng omega không thích hợp chơi loại hạng mục này. Nhưng đây đều là những định kiến cứng nhắc. Thực ra cũng không có vấn đề gì, ở phía trước hẳn là có rất nhiều omega đang chơi đùa. "
Nguyễn Ưu không giấu được vẻ lo lắng. Lục Quan Triều trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của cậu thì kéo tay cậu và nói: " Được rồi, hít thở sâu, đừng quá căng thẳng. Đợi chút nữa nếu thực sự sợ hãi thì hãy nhắm mắt lại."
Sau khi an ủi Nguyễn Ưu vài câu, Lục Quan Triều lại chứng nào tật nấy, anh không nhịn được mà nói: " Nguyễn Ưu, lần trước em và Cố Hân Nhĩ chơi ở công viên giải trí cả ngày, còn lừa tôi mượn rượu làm càn, tôi cũng không thấy em yếu đuối như thế."
Nguyễn Ưu vốn đang lo lắng, lúc này bị Lục Quan Triều kiếm chuyện, trong nháy mắt liền trở nên hăng hái. Cậu giống như súng liên thanh nổ " đoàng đoàng " mà cãi nhau với Lục Quan Triều: " Chuyện đó thì giống chỗ nào?. Đó là ở trên mặt đất, còn đây là ở dưới nước. Em không có khó khăn gì trong việc đi lại, nhưng em lại không biết bơi. Tất nhiên là em phải thấy sợ chứ!." Lục Quan Triều thấy sắp tới hàng của mình và Nguyễn Ưu thì vội giơ tay lên đầu hàng, nói: " Vừa nãy tôi đã dạy em bơi rồi đúng không? Em không cần phải sợ, cố gắng lên nhé!." Lục Quan Triều đưa tay ra đẩy Nguyễn Ưu một cái, Nguyễn Ưu liền bị đẩy lên khu vực chuẩn bị, nhân viên không nói lời nào đã giúp Nguyễn Ưu mặc đồ bảo hộ vào. Lúc này Nguyễn Ưu mới kịp phản ứng, cậu vừa căng thẳng vừa đáng thương mà nhìn về phía Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều đưa tay vẫy vẫy cậu và bảo: " Cứ đi đi, tôi chờ em ở đây mà."
Lục Quan Triều vừa dứt lời thì Nguyễn Ưu bị ca nô đưa đi. Chiếc dù bung ra kêu " rầm " một tiếng. Kết quả là Nguyễn Ưu bay lơ lửng trong không trung.
Cảm thấy trạng thái bay đã ổn định, Nguyễn Ưu nắm chặt dây an toàn, cậu híp mắt nhìn xuống dưới. Mặc biển mênh mông rất êm đềm, bọt nước nhẹ nhàng trôi, phóng tầm mắt nhìn ra xa, những người trên boong tàu đã biến thành những chấm đen nhỏ, nhưng những đám mây trên mặt biển dường như đang ở rất gần.
Hóa ra không hề kinh khủng như trong tưởng tượng, Nguyễn Ưu thở phào nhẹ nhõm. Cậu mở mắt rồi buông bỏ dây an toàn mà mình đã giữ chặt nhưng không cần thiết lắm, sau đó dang hai tay ra đón gió biển phấp phới.
Nguyễn Ưu từ trên bầu trời trở về boong tàu hiển nhiên còn có chút chưa đã thèm. Cậu chớp mắt đầy phấn khích mà nhảy nhót tới trước mặt Lục Quan Triều: " Không có gì đáng sợ cả! Chơi vui lắm!." Lục Quan Triều không ngờ lúc Nguyễn Ưu mới lên thì lo lắng đến vậy, giờ xuống dưới rồi thì lại hăng hái như thế. Anh còn tưởng rằng khi Nguyễn Ưu xuống sẽ bị dọa cho phát khóc, ngay cả kem dùng để dỗ dành cậu cũng đã mua sẵn rồi. Bây giờ xem ra, Nguyễn Ưu hình như không cần an ủi đâu nhỉ.
Nhưng kem vẫn phải ăn, Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu tìm một chỗ trong khu nghỉ ngơi để ăn kem. Nguyễn Ưu nhấm nháp từng miếng kem một, cậu lắp bắp xin phép Lục Quan Triều: " Đợi lát nữa mình ăn xong, anh cho em chơi nốt lần cuối nhé?." Lục Quan Triều liếc nhìn cậu, thấy vẻ mặt vừa mong đợi vừa lo lắng của cậu thì càng thêm thích thú, trong lòng cũng nổi lên ý xấu.
Anh bật cười, bảo: " Muốn chơi thì cũng được thôi, em lại đây hôn tôi một cái."
Nguyễn Ưu chớp mắt, không chần chừ một giây, cậu chống tay lên bàn ăn nhỏ, rồi thò đầu qua thơm một cái lên má của Lục Quan Triều.
" Em hôn xong rồi! Đã được chưa ạ?." Mặt của Nguyễn Ưu đến gần trước mặt của Lục Quan Triều, hỏi anh.
Lục Quan Triều không phản ứng kịp. Một lúc lâu sau khi Nguyễn Ưu mang theo dư vị của nụ hôn thơm như kem trở về chỗ ngồi, cậu không thấy Lục Quan Triều nói gì, tưởng là anh không vừa lòng, lại thò đầu qua, hôn một cái lên môi của Lục Quan Triều.
" Như vậy được chưa ạ?." Mặt của Nguyễn Ưu vẫn tiến đến trước mặt của Lục Quan Triều như trước. Cậu nghiêm túc đến mức Lục Quan Triều cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Trái tim của Lục Quan Triều đập thình thịch loạn lên, đó là sự rung động mà trước đây anh chưa từng cảm nhận.
Dường như Nguyễn Ưu rất đặc biệt.
" Được." Lục Quan Triều nói.
Nói xong, anh vươn tay ôm lấy cổ Nguyễn Ưu, cùng cậu trao đổi vị kem ngọt ngào thơm mùi sữa qua nụ hôn. Hỗn hợp đường và sữa khiến môi họ gần lại bên nhau. Nguyễn Ưu bị lưỡi của Lục Quan Triều xâm nhập khoang miệng. Đầu lưỡi của anh quét qua răng của Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu bị hôn đến mụ mị đầu óc, thậm chí tuyến thể ở phía sau cũng hơi nóng lên. Không biết là do tay của Lục Quan Triều đang che trên tuyến thể, hay là do nụ hôn này tới quá bất ngờ lại còn hết sức thân mật, khiến cho tuyến thể của Nguyễn Ưu bị kích thích.
Tuy Lục Quan Triều đang chìm đắm tận hưởng nụ hôn, nhưng không đến mức vào lúc bị người đi đường vây xem cũng không chịu buông Nguyễn Ưu ra. Anh liếc nhìn đôi mắt chứa đầy tình ý của Nguyễn Ưu, cọ ngón tay dưới đuôi mắt của cậu rồi nói: " Tôi đi mua vé cho em."
Nguyễn Ưu ba chân bốn cẳng theo sau, cậu khoác cánh tay Lục Quan Triều và thì thầm nói nhỏ: " Em đi chung với anh."
Bữa tối được Hứa Tri Hải bố trí trong nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn. Khi Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu đến nơi thì Hứa Tri Hải đã đợi từ trước. Sau khi cả ba giới thiệu sơ qua về bản thân, từng người ngồi xuống, Hứa Tri Hải mới yêu cầu người phục vụ dọn món ăn lên.
" Học đệ, em uống nước trái cây đi. Còn rượu là chuẩn bị cho anh và Lục tiên sinh. Lục tiên sinh, anh uống được đúng không." Hứa Tri Hải hỏi.
Lục Quan Triều gật đầu. Sau đó ba người họ im lặng, không biết phải nói gì.
Nguyễn Ưu và Hứa Tri Hải thực sự không thân nhau lắm, huống hồ là Hứa Tri Hải đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, mấy chủ đề về trường lớp đều không có chuyện để nói. Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát, Nguyễn Ưu thử tìm một chủ đề để phá vỡ sự bối rối.
" Mấy năm sau khi ra trường, học trưởng vẫn luôn lo liệu việc kinh doanh cho gia đình sao?." Nguyễn Ưu hỏi.
Hứa Tri Hải nói: " Cũng không hẳn. Hai năm trước, anh bận chạy vòng quanh thế giới để quay phim chụp ảnh rồi tổ chức triển lãm.
Năm ngoái mới bị gia đình bắt về, bảo anh thành thật ở lại Đảo Lê và chăm lo cho việc kinh doanh của gia đình.
Vậy nên, nếu như học đệ đến đây vào hai năm trước, nói không chừng chúng ta đã không gặp được nhau đâu."
Nguyễn Ưu nịnh nọt vừa phải, nói: " Oa, học trưởng đã tổ chức triển lãm sao, thật là lợi hại!". Ánh mắt nhàn nhã của Hứa Tri Hải dừng lại ở trên người Nguyễn Ưu, có chút bất lực mà nói: " Anh đã từng làm triển lãm hồi còn học đại học, Nguyễn Ưu à."
Sao Nguyễn Ưu biết được chuyện hắn từng làm triển lãm, vốn chỉ định hùa theo chút thôi, không ngờ lại thành lấy đá ném chân mình. Cậu đành cười ngượng nghịu nói: " Trí nhớ của em không tốt nên quên mất."
Lục Quan Triều ngồi bên cạnh Nguyễn Ưu, nghe vậy quả thực không nhịn được mà bật cười một tiếng, anh nói: " Đúng vậy, Ưu Ưu có trí nhớ không tốt. Bình thường ở nhà cũng hay mơ mơ màng màng, mong Hứa tiên sinh chớ để ý."
Hứa Tri Hải liền đổi đề tài sang Lục Quan Triều, nói: " Xem ra tình cảm của hai người rất tốt, kết hôn hồi nào vậy?." Lục Quan Triều cướp lời của Nguyễn Ưu, anh trả lời câu hỏi này trước: " Vào mùa xuân, đã được hơn nửa năm."
Hứa Tri Hải nói: " Hóa ra là đã hơn nửa năm. Vậy mà tôi cứ tưởng rằng mới vừa kết hôn không bao lâu, đến Đảo Lê là để hưởng tuần trăng mật chứ."
Lục Quan Triều không một chút mảy may đáp lại vấn đề này: " Chúng tôi đến đây để hưởng tuần trăng mật. Lúc kết hôn, sức khỏe của Ưu Ưu không được tốt nên đành hoãn lại một thời gian. Gần đây vừa đúng lúc công việc của tôi cũng không bận lắm, tiện thể bù cho em ấy một tuần trăng mật."
Nguyễn Ưu đã nhận ra sự thăm dò và đối đầu " anh đến thì tôi tiếp " đang phát sinh giữa các alpha. Cậu chỉ cảm thấy ngồi ở chỗ này, dường như lưỡi đao kia đang kề sát vào mặt mình rồi lướt qua. Cậu hận không thể vùi đầu vào trong bàn, để tránh hai người họ ngộ thương bản thân.
Ánh mắt của Hứa Tri Hải đảo qua đảo lại giữa Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều, một lúc sau, anh ta nói: " Nhưng tại sao lại đến Đảo Lê để hưởng tuần trăng mật. Tôi nhớ là gia đình của Lục tiên sinh cũng có một số công việc kinh doanh ở Đảo Lê, làm tôi còn tưởng rằng anh lấy cớ tuần trăng mật để giải quyết việc riêng đấy."
Lục Quan Triều đột nhiên nhìn về phía Hứa Tri Hải, nói rất nhanh: " Tôi còn không đến mức cuồng công việc như thế, chỉ chơi vài ngày ở Đảo Lê mà thôi, sau đó còn đến những nơi khác."
Hứa Tri Hải lại nói: " Hành trình ngược lại thật bận rộn nha."
Không biết có phải là ảo giác của Nguyễn Ưu hay không, tuy rằng Hứa Tri Hải nói chuyện rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng rơi vào tai cậu luôn có một loại cảm giác ý tứ sâu xa khác. Cậu tin rằng Lục Quan Triều cũng cảm thấy như vậy, bởi vì Lục Quan Triều rõ ràng đã mất bình tĩnh.
Dường như nhìn ra Lục Quan Triều muốn nhanh chóng kết thúc bữa tối này, Hứa Tri Hải lại lên tiếng: " Ăn xong thì có thể lên trên đài quan sát để ngắm phong cảnh. Ở trên đài quan sát có thể nhìn xuống (*)toàn cảnh trên đảo. Nguyễn Ưu à, cảnh đêm ở Đảo Lê rất nổi tiếng, em đừng bỏ lỡ nhé."
(*) 俯瞰 : còn có nghĩa là " nhìn vào mọi sự vật/sự việc với một góc nhìn rộng ", không biết phải anh Hải đã biết được gì hay không mà mỗi câu của anh đều mang theo thâm ý =)))) Thịnh tình không thể chối từ, sau khi ăn xong, ba người cùng lên đài quan sát. Trên đài quan sát không nhiều người, nhưng cũng không tính là ít.
Những nhóm người tụm năm tụm ba phân tán ở trên đài quan sát rộng lớn. Gió đêm có hơi lạnh, Lục Quan Triều liền cởi áo khoác của mình khoác lên cho Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu thì lại phấn khích nhìn cảnh bầu trời đêm.
Hứa Tri Hải nói đúng. Khung cảnh của Đảo Lê nhìn từ đài quan sát khác hoàn toàn so với khi nhìn trong phòng khách sạn, ở đây có tầm nhìn rộng hơn. Khách sạn là tòa nhà cao nhất ở trên đảo, đài quan sát lại nằm ở nơi cao nhất của khách sạn nên không bị kiến trúc nào che mất. Đứng ở đây và nhìn ra xa, bãi biển, bầu trời sao, ánh đèn, còn có cây cối tươi tốt của Đảo Lê đều thu cả vào trong tầm mắt.
Hứa Tri Hải đứng ở bên cạnh hỏi Nguyễn Ưu: " Trông đẹp không?." Nguyễn Ưu hào hứng gật đầu. Lục Quan Triều bất mãn ôm lấy vai của Nguyễn Ưu, kéo cậu nghiêng về phía mình.
Hứa Tri Hải khẽ cười, không nói chuyện, chỉ nâng cổ tay lên nhìn thời gian, sau đó nói với Nguyễn Ưu: " Một lát nữa sẽ càng đẹp hơn."
Hứa Tri Hải nói xong thì rời đi. Nguyễn Ưu không hiểu vì sao nhưng vẫn đợi. Khoảng chừng chỉ trong vài phút, giữa bầu trời đột nhiên có một tia sáng cắt ngang bầu trời đêm, sau đó là một số chùm tia sáng, theo sau nó là hàng ngàn chùm ánh sáng cùng lúc bắn ra. Đó chính là pháo hoa.
Nguyễn Ưu ngây ngốc kêu một tiếng " wow". Cậu nhìn lên bầu trời một cách say mê. Màn bắn pháo hoa bất ngờ kéo dài rất lâu. Dưới nghi thức lãng mạn và long trọng, nhiều đôi tình nhân ôm hôn nhau trên đài quan sát. Nguyễn Ưu trong lúc đảo mắt chợt thấy một cặp đôi đang hôn nhau, rồi cậu liếc sang Lục Quan Triều ở bên cạnh.
Nguyễn Ưu cảm thấy mình và Lục Quan Triều cũng là một cặp tình nhân, trong khung cảnh như thế này, cậu rất muốn cùng Lục Quan Triều hôn môi, thậm chí chỉ một cái ôm thôi cũng được. Nhưng cái gì cũng không có. Sắc mặt của Lục Quan Triều tái nhợt, đường quai hàm của anh căng lên, hiển nhiên là đang tức giận.
Nguyễn Ưu rụt rè kêu lên tên của anh, chỉ mới nói một chữ đã bị Lục Quan Triều nổi cáu mà ngắt lời: " Đi! Về! ". Lục Quan Triều quay lưng bỏ đi, Nguyễn Ưu không hiểu chuyện gì, nhưng cậu vẫn lảo đảo theo sau Lục Quan Triều theo bản năng.
Chiếc áo khoác mà Lục Quan Triều khoác cho Nguyễn Ưu trước đó, đã bị rơi xuống đất trong quá trình cậu đuổi theo Lục Quan Triều. Khi cơn gió đêm thổi qua, Nguyễn Ưu chợt cảm thấy rùng mình.
Cậu cúi người nhặt áo khoác của Lục Quan Triều lên. Đột nhiên cảm thấy tình cảm mà Lục Quan Triều dành cho cậu giống như chiếc áo khoác này. Như có như không, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.
" Lục Quan Triều! Anh đợi em với!" Nguyễn Ưu lắc đầu, cố gắng gạt những suy nghĩ lộn xộn thoáng qua này ra khỏi đầu mình. Cậu cầm áo khoác của Lục Quan Triều và chạy theo hướng của anh.
- -----------------------------------------------------------
" Rồi như quanh đây vẫn còn nguyên đâyTừng hơi ấm siết lấy tayRồi anh buông tay lạnh lùng xa emTừng lời nói bao xót xaĐứng câm lặng ngướcTheo hình bóng anh dần xaNước mắt dường như chưa kịp tràoNgoài trời gió thét từng hạt nắng tắtHàng cây tán lá xác xơMình em bơ vơ nặng lê đôi chânTìm đến những dĩ vãng xưaĐã qua rồi phút giâyKề mắt môi nồng nànNước mắt từng giọt đang tuôn trào..." Một giây trước anh cho em nó một cái kẹo, một giây sau lại chính anh nỡ đập tan nát. Về sau cứ tuần hoàn như vậy, đường trộn thủy tinh T-T...