*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lễ đính hôn của Thẩm Lương được tổ chức kín đáo và vội vàng. Nếu là lúc bình thường, Nguyễn Ưu nhất định sẽ bị kéo đi dự lễ, nhưng ngày đính hôn của Thẩm Lương là trong kỳ phát tình của Nguyễn Ưu, cậu liền lấy lý do kỳ phát tình mà từ chối đi lễ đính hôn.
Thẩm Lương cũng không bắt ép Nguyễn Ưu, nói đúng hơn là, Nguyễn Ưu không đến lễ đính hôn của hắn, ngược lại hắn còn thấy an tâm.
Dù sao thì chuyện Nguyễn Ưu bị thương, Trương Thịnh cũng có trách nhiệm rất lớn. Nếu Nguyễn Ưu đi dự tiệc và nhìn thấy Trương Thịnh, trong lòng sinh oán hận, rồi tiết lộ ra bên ngoài, vậy thì sẽ rất khó để chấm dứt.
Lễ đính hôn của Thẩm Lương không chỉ có mình Nguyễn Ưu không đi, mà một số nhân vật có máu mặt cũng không đi. Điều này rất không phù hợp với phong cách thanh cao thường ngày của Thẩm Lương, có thể thấy được ba mẹ của Thẩm Lương thực sự không muốn lo liệu hôn sự cho hắn và bản thân Thẩm Lương cũng không đòi hỏi gì.
Suy cho cùng, đính hôn chỉ là một quá trình, điều khiến Thẩm Lương sốt ruột đó là mau chóng kết hôn.
Chỉ có điều, Thẩm Lương đột nhiên thông báo tin kết hôn vẫn khiến rất nhiều alpha và omega cảm thấy tan nát cõi lòng. Alpha tiếc hận vì đóa hoa hồng có gai tươi đẹp này vậy mà lại rơi vào tay kẻ khác. Omega tiếc nuối vì một omega như Thẩm Lương cũng không thể thoát khỏi trói buộc của hôn nhân.
Thẩm Lương tuyên bố trong lễ đính hôn rằng sẽ tổ chức hôn lễ vào một tháng sau. Hôn lễ chính thức diễn ra vội vàng như thế, khiến nhiều người bắt đầu đồn đoán về lý do kết hôn của Thẩm Lương.
Mà Thẩm Lương thì lại lừa mình dối người mà cho ra một cái cớ: Một tháng sau, thời tiết sang thu, hắn thích phong cảnh đẹp như tranh vẽ của mùa thu.
Lấy cớ gượng gạo như vậy, ngay cả Nguyễn Ưu cũng không nhịn được cười khi xem tin tức đó và ngược lại cậu không thể không bội phục Thẩm Lương ở phương diện này. Thẩm Lương chính là có tố chất tâm lý tốt như vậy, không cần biết chân tướng sự thật là gì, hắn đều có thể tự biện minh cho mình trước sự nghi vấn của người khác.
Thẩm Lương cũng không cần người khác tin tưởng, hắn chỉ cần thuyết phục bản thân, sau đó tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn làm nhất.
Về phần Trương Thịnh kia, không ai biết gã đang làm gì. Các phương tiện truyền thông chỉ mịt mờ nhắc tới Trương Thịnh là một người làm về nghệ thuật. Nguyễn Ưu đoán đây có lẽ là thân phận mới mà Thẩm Lương đã nhét cho Trương Thịnh, dù sao thì nhìn Trương Thịnh cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ nghiện rượu, nóng tính bạo lực, thô lỗ điên cuồng.
Mặc dù Nguyễn Ưu không biết Trương Thịnh kia có chỗ nào hấp dẫn được Thẩm Lương, thế nhưng trong lòng Nguyễn Ưu mơ hồ có một chút vui vẻ. Hơn hai chục năm nay Thẩm Lương vẫn luôn sống ích kỷ chỉ biết mình mình, nếu thật sự có một Trương Thịnh có thể khiến Thẩm Lương cũng móc sạch tâm tư, dốc hết sức lực để đối phó, có lẽ đối với Thẩm Lương mà nói cũng không hẳn là một đợt rèn luyện.
Nói thẳng ra, ngoại trừ quá mức ích kỷ thì ở những phương diện khác, Thẩm Lương quả thực rất ưu tú. Nếu Trương Thịnh là người có thể khiến cho Thẩm Lương trở nên chín chắn và bao dung, thì Nguyễn Ưu cũng rất chờ mong Thẩm Lương có thể biến thành một người hoàn mỹ chân chính.
Kỳ phát tình của Nguyễn Ưu kết thúc theo lễ đính hôn của Thẩm Lương. Sau khi kỳ phát tình làm cho cậu và Lục Quan Triều đều lúng túng trôi qua, Nguyễn Ưu cũng không muốn nhớ mãi chuyện này, cậu không còn trốn tránh Lục Quan Triều, chỉ cần nhớ sau này mang theo thuốc ức chế ở bên người, để tránh phát sinh chuyện này một lần nữa là được rồi.
Nguyễn Ưu phát hiện ra mình không có cách nào nhận được bất cứ thứ gì ở Lục Quan Triều. Dù là nhu cầu sinh lý hay tình cảm, cậu không dám đòi hỏi cái gì, mà Lục Quan Triều lại càng không muốn cho.
Hôn nhân giữa cậu và Lục Quan Triều khác với hôn nhân của ba và mẹ. Ba mẹ là ân ái hòa thuận, ngọt ngào mỹ mãn và hạnh phúc, Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu chỉ là không thể không sống tiếp. Giống như một nồi nước ấm đang chờ nguội lạnh, Nguyễn Ưu là thìa muối đã sớm bị pha loãng trong nước ấm, sẽ không thể tan vào khối đá lạnh lẽo dưới đáy nồi.
Nguyễn Ưu từng vì Lục Quan Triều chuyển về nhà mà mơ hồ dấy lên một chút mong đợi từ đáy lòng, nhưng lại theo kỳ phát tình lần này mà vỡ nát. Điều khiến Nguyễn Ưu cảm thấy bất đắc dĩ chính là, rõ ràng là cậu bị Lục Quan Triều mịt mờ từ chối một cách khách khí trong kỳ phát tình, nhưng có vẻ như Lục Quan Triều mới giống người bị từ chối. Khoảng thời gian này, anh đều duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đi sớm về trễ. Nguyễn Ưu không thể nào chạm mặt Lục Quan Triều khi anh về.
Không thấy được Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu lại gặp được Cố Hân Nhĩ.
Có vẻ Cố Hân Nhĩ thật sự không có việc gì để làm, mặc dù nhà Triệu Kình là một đại gia tộc, nhưng tuổi tác so với Cố Hân Nhĩ khá lớn, hơn nữa Cố Hân Nhĩ cũng không phải là xuất thân từ danh gia vọng tộc, người nhà họ Triệu đều không thích tiếp xúc với y, vậy nên Cố Hân Nhĩ thường xuyên tìm Nguyễn Ưu để chơi cùng.
Khoảng thời gian trước, bởi vì kỳ phát tình nên Nguyễn Ưu không tiện hòa vào đám đông, Cố Hân Nhĩ hẳn là nhịn gần chết, y tính toán thời gian kỳ phát tình của Nguyễn Ưu trôi qua, rồi vội vàng gọi điện cho cậu và rủ cậu cùng ra ngoài chơi.
Cố Hân Nhĩ và Nguyễn Ưu hẹn nhau ở công viên giải trí. Khi Nguyễn Ưu đến đúng giờ, cậu trông thấy Cố Hân Nhĩ đeo một chiếc bờm hoạt hình to đùng ở trên đầu, y đang đứng ở trước cửa công viên giải trí chờ cậu.
Thấy Nguyễn Ưu lại đây, Cố Hân Nhĩ nhảy lên vẫy tay một cái, chỉ lo Nguyễn Ưu không nhìn thấy mình.
Nguyễn Ưu đi tới bên cạnh Cố Hân Nhĩ. Cố Hân Nhĩ giống như làm ảo thuật, y lấy ra một cái bờm khác từ phía sau: " Đây, cái này cho cậu, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải chơi thật sảng khoái! ". Nguyễn Ưu cảm thấy thật trẻ con, do dự không biết mình có nên nhận lấy cái bờm này hay không. Cố Hân Nhĩ đã tự giác giúp Nguyễn Ưu đeo nó lên đầu, sau đó lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Nguyễn Ưu mấy lần, y vỗ tay cười nói: " Tôi biết ngay là cậu đeo kiểu này sẽ đẹp lắm mà! Đi thôi!." Nguyễn Ưu không có cơ hội phản kháng thì đã bị Cố Hân Nhĩ kéo về phía công viên, có một số người mặc tây trang đen đi theo phía sau bọn họ. Nguyễn Ưu không nhịn được quay đầu lại nhìn, Cố Hân Nhĩ bảo: " Đó là vệ sĩ do Triệu Kình sắp xếp cho tôi, anh ấy sợ tôi xảy ra chuyện. "
Nguyễn Ưu nghe vậy không khỏi nở nụ cười trêu ghẹo: " Ông Triệu đối xử với cậu tốt thật đấy."
Cố Hân Nhĩ bĩu môi, không quá cao hứng mà than: " Tốt thì tốt, chỉ là quá phiền! Đối xử với tôi giống như một đứa trẻ ba tuổi, cứ luôn sợ mất đi tôi. "
Thế nhưng tính cách của Cố Hân Nhĩ đúng là rất giống một đứa trẻ, y vừa nói thế này, vừa nói thế kia: " Đừng để ý tới bọn họ, hôm nay tôi cầm " Thượng phương bảo kiếm " của Triệu Kình, công viên giải trí này chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Nguyễn Ưu đã nghe qua, một số công viên giải trí nổi tiếng trong nước đều có sự đầu tư của Triệu Kình, Cố Hân Nhĩ cũng coi như là bà chủ, bà chủ muốn chơi, thì đương nhiên là muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Có vẻ Cố Hân Nhĩ cũng là lần đầu tiên đến đây. Sau khi vào công viên thì hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, y kéo cánh tay Nguyễn Ưu đầy phấn khích rồi thì thầm: " Nguyễn Ưu, khi còn bé tôi vẫn luôn muốn được vui chơi trong công viên giải trí. Tốt nhất là chơi đến khi người khác đều nghỉ làm rồi, còn tôi thì có thể chơi bao nhiêu tùy thích trong đó. Ngày hôm nay sắp thành hiện thực, sao cậu không hào hứng vậy!." Cố Hân Nhĩ đẩy Nguyễn Ưu một cái, chỉ vào Tháp rơi tự do (*) ở bên cạnh và bảo: " Cậu không cần giả bộ nghiêm túc đâu, tôi thấy con mắt của cậu đều sắp dán lên trên kia rồi!." Nguyễn Ưu bị Cố Hân Nhĩ kéo về hướng Tháp rơi tự do, Cố Hân Nhĩ vừa đi vừa nói liên miên: " Nguyễn Ưu, lá gan của cậu thật là lớn nha, tôi còn tưởng cậu trông nhu nhu nhược nhược như vậy thì nhất định sẽ không dám chơi trò này đâu. "
(*) 跳楼机: Drop tower: Tháp rơi tự do
Cố Hân Nhĩ đã nói quá nhiều, Nguyễn Ưu rốt cục không nhịn được ngắt lời y: " Cậu vẫn luôn nói không ngừng, tôi thấy là cậu còn sợ hơn tôi đó. "
Cố Hân Nhĩ bị Nguyễn Ưu vạch trần, ngậm miệng lại, im lặng một giây, rồi không nhịn được nói: " Nhưng mà tôi thật sự có hơi sợ. "
Nguyễn Ưu nhắm mắt lại và nói với y: " Vậy thì cậu nhắm mắt lại, giống như vậy nè."
Cố Hân Nhĩ bắt đầu cười ha hả, y đáp: " Cậu nhắm mắt thì còn có ý nghĩa gì nữa! Thì ra là cậu cũng sợ." Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ đã chơi với nhau gần như cả ngày, dựa theo Cố Hân Nhĩ muốn, chơi cho đến khi thành phố lên đèn.
Nguyễn Ưu quét sạch sự phiền muộn khi ở chung với Lục Quan Triều trong mấy ngày vừa qua, cậu cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn.
Bởi vì chơi rất vui, cả hai đã cùng nhau giải quyết bữa tối ở nhà hàng trong công viên giải trí. Lúc ăn cơm Nguyễn Ưu mới nhớ xem lại điện thoại di động của mình, vừa mới cầm điện thoại lên thì nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu khó tránh khỏi hoảng sợ nói: " Làm sao bây giờ! Lục Quan Triều đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại." Cố Hân Nhĩ cười lớn: " Sao cậu trông thấy cuộc gọi của Lục Quan Triều lại giống như nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm thời còn đi học thế, nhận đi, anh ta còn có thể ăn thịt cậu nữa à?." Nguyễn Ưu không tiện nói với Cố Hân Nhĩ về mối quan hệ của mình và Lục Quan Triều, cậu cau mày suy nghĩ một lúc rồi đáp: " Anh ấy không cho tôi về nhà muộn như vậy đâu, tôi đang nghĩ cách nói dối anh ấy."
Cố Hân Nhĩ cười toe toét: " Nguyễn Ưu, cậu thật là xấu xa quá đi."
Đúng lúc này, cuộc gọi của Lục Quan Triều lại đến. Nguyễn Ưu để điện thoại đổ chuông vài lần, rồi mới chầm chậm nhận lấy, cậu cố ý le lưỡi kêu: " A lô? Ai vậy? Có chuyện gì?". Giọng nói của Lục Quan Triều ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một lúc, sau đó không vui hỏi: " Cậu uống rượu à?". Nguyễn Ưu nháy mắt mấy cái rồi mắng: " Anh là ai thế? Anh quản tôi uống hay không uống rượu làm gì? Tôi cũng không có uống rượu của nhà anh!." Về lời thoại đóng vai một người say rượu, Nguyễn Ưu chỉ có thể nói mấy câu này, nói thêm chút nữa thì sẽ bại lộ. Cậu nháy mắt với Cố Hân Nhĩ, Cố Hân Nhĩ ngầm hiểu, y nhận lấy điện thoại và bảo: " Rất xin lỗi ngài, tôi là bạn của Nguyễn Ưu, cậu ấy uống say rồi, đêm nay ở lại chỗ này của tôi, ngày mai tỉnh rượu sẽ về nhà."
Nói xong, không chờ Lục Quan Triều phản ứng, Cố Hân Nhĩ đã cúp điện thoại.
Cố Hân Nhĩ đưa điện thoại di động trả lại cho Nguyễn Ưu và nói: " Tôi vừa mới phát hiện lửa giận của Lục Quan Triều sắp phun ra ngoài điện thoại đến nơi rồi, tôi đoán là anh ta sẽ lập tức đến đón cậu về nhà."
Nguyễn Ưu nhăn mũi đáp: " Anh ấy lại không biết tôi đang ở đâu, làm sao mà đưa tôi về."
Ngón tay của Cố Hân Nhĩ chỉ vào màn hình điện thoại của Nguyễn Ưu, y nói: " Trước đây có thể không biết, vừa nãy nghe nói cậu không về nhà, nhất định sẽ tìm cho ra cách biết cậu đang ở đâu.
Hơn nữa, những người như bọn họ, xác định một vị trí không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao."
Cố Hân Nhĩ nói đó là chuyện bình thường, Nguyễn Ưu đoán rằng chắc hẳn Triệu Kình đã dùng cách này để tìm ra y.
Vì vậy, Nguyễn Ưu thay đổi chủ đề, cậu vui sướng cười rộ lên: " Vậy có thể làm cho Lục Quan Triều ăn quả đắng, cũng rất sảng khoái, không thể lúc nào cũng là tôi ngậm đắng nuốt cay."
Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ bởi vì quá vui, ngược lại thật sự uống một chút rượu, chỉ có điều ở trong khu vui chơi không có rượu nồng độ cao, chỉ là một ít rượu trái cây vị ngọt. Khi Lục Quan Triều đến nơi, trên người Nguyễn Ưu trái lại không có mùi rượu gì cả, chỉ là trên mặt đỏ bừng bừng, bộ dạng say đến nói còn không nói được lúc nãy ở trên điện thoại kia hiển nhiên là để lừa anh.
Nguyễn Ưu lại dám lừa anh, sự nhận thức này khiến Lục Quan Triều tức giận không nhẹ, anh bước vào nhà hàng trong công viên giải trí và đứng bên cạnh Nguyễn Ưu. Cứ tưởng rằng Nguyễn Ưu nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo anh, nhưng càng làm cho Lục Quan Triều tức giận là Nguyễn Ưu vậy mà chỉ liếc nhẹ anh một cái, thậm chí không có ý đứng dậy hay di chuyển vị trí cho Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều không còn cách nào khác đành nén giận, mở miệng trước hỏi cậu: " Còn chưa chịu về? ". Nguyễn Ưu lại chớp chớp mắt nhìn Lục Quan Triều, đôi mắt cậu ươn ướt, khi nhìn Lục Quan Triều như vậy, Lục Quan Triều cũng không hiểu Nguyễn Ưu đến tột cùng là có ý gì, chỉ là tự anh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn bực.
Vì vậy Lục Quan Triều quay về phía Cố Hân Nhĩ bỏ lại một câu: " Hồi nãy tôi có gọi cho Triệu Kình, lát nữa ông ấy sẽ đến đón cậu." Sau đó kéo cánh tay của Nguyễn Ưu rời khỏi nhà hàng.
Nguyễn Ưu một đường lảo đảo, đi tới một nơi thoáng đãng ngoài trời, Nguyễn Ưu gạt tay Lục Quan Triều ra và kêu lên: " Anh làm gì vậy! Anh đang làm tôi đau đấy!." Làn da của omega trắng nõn và mềm mại, chỉ đi vài bước như vậy mà trên cánh tay của Nguyễn Ưu đã lưu lại mấy dấu tay khủng bố, cậu xoa xoa cánh tay của mình, tức giận không nhìn Lục Quan Triều.
Xe của nhà họ Lục đỗ ở phía trước, tài xế đứng bên cạnh xe, thấy cậu chủ đang giận dỗi, thức thời xoay người không nhìn sang đây.
Nhưng Lục Quan Triều nhận ra tài xế đang lúng túng, cố tránh chứng kiến cảnh hai người cãi vã, thì cảm thấy tức giận không thôi. Anh đem Nguyễn Ưu khiêng lên rồi đi ra ngoài và nói: " Tôi còn tưởng rằng em rất biết nghe lời đấy, Nguyễn Ưu."
Giọng nói này của Lục Quan Triều khàn khàn và trầm thấp, Nguyễn Ưu nằm ở trên vai Lục Quan Triều, huyết dịch chảy ngược, lại khiến cho cậu dường như đột nhiên tỉnh táo hơn một chút. Cậu ngửi thấy trên người Lục Quan Triều nồng nặc mùi rượu, hóa ra người thật sự uống say chính là Lục Quan Triều.
- ----------------------------------------------------------------
☆Lời tác giả:
Mọi người ơi, chú ý một chút chi tiết nhỏ, nửa đầu chương này là lễ đính hôn của anh họ, nửa sau là Lục Quan Triều uống say, mọi người đều hiểu, nhưng bây giờ Ưu Ưu còn chưa hiểu.
Phần này chủ yếu là từ góc nhìn của Ưu Ưu, cho nên nhìn từ góc độ của cậu thì rất nhiều chuyện là không có liên quan đến nhau. Rất nhiều lần cậu tưởng mình và Lục Quan Triều có tiến triển, kỳ thực đều là vì anh họ, tôi cảm thấy đây là chỗ ngược nhất của cậu ấy.