Buổi tối Giang Dụ Thần nằm sấp trên giường sử dụng laptop, đợi Hạ Nhiên Y lấy nước cho anh về liền lôi kéo cô nằm xuống bên cạnh.
“Anh chọn được trường cho em rồi”
“Ở đâu?” Hạ Nhiên Y ngồi cạnh Giang Dụ Thần, khom người xem tên trường đang hiển thị trên màn hình máy tính.
Nụ cười Giang Dụ Thần dần trở nên thiếu đứng đắn, nhìn Hạ Nhiên Y bằng vẻ mặt ẩn ý: “Gần nhà anh”
“Anh tính hết rồi? Em không sống cùng anh đâu”
Giọng điệu Hạ Nhiên Y vô cùng kiên quyết, cô biết anh là đàn ông có nhu cầu sinh lý rất bình thường, nhưng cô không muốn dùng chuyện đó để duy trì một mối quan hệ, cô đồng ý ở bên anh vì muốn phát triển tình cảm, không phải để trở thành công cụ giúp anh thỏa mãn bản thân.
Biểu cảm Giang Dụ Thần vẫn rất điềm nhiên, chậm rãi phản bác: “Nhưng anh là người đóng tiền học cho em”
“Vậy em không học nữa là được”
Hạ Nhiên Y vừa nhích người bỏ ra chỗ khác Giang Dụ Thần liền ngồi dậy, không hề lo lắng vội giữ người, thái độ cực kỳ bình thản trách móc.
“Mẹ em chẳng phải đang rất nôn nóng chuyện em với Lạc Quân sao? Nếu bà ấy biết em không đậu đại học nhất định sẽ lấy cớ đó ép em kết hôn sớm, em có thể mỗi ngày đều nghe bà ấy cằn nhằn chuyện kết hôn? Anh muốn em học trường gần nhà để anh tiện chăm sóc đưa đón, vả lại anh suốt ngày ở công ty, em đi học về nhà với mẹ em thì thời gian đâu chúng ta ở bên nhau?”
Nói xong một tràng Giang Dụ Thần tức giận quay mặt đi, gập máy tính thẳng tay ném lên mặt tủ gần đó, không thèm thuyết phục hay năn nỉ, trực tiếp nói thẳng: "Vậy em tự chọn trường đi, miễn em thấy thuận tiện là được"
Nghe giọng điệu giận dỗi của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y áy náy tự trách mình, có lẽ ám ảnh về chuyện lúc trước, thêm chuyện nghĩ đến vào đại học sẽ chia tay anh khiến nhiều suy nghĩ ngần ngại nảy sinh.
Đúng là ban đầu trước khi quyết định hẹn hò, Hạ Nhiên Y đã tính chia tay trước khi đi học lại, nhưng nghe Giang Dụ Thần tính toán, thời gian mỗi ngày giành cho nhau có lẽ cũng không nhiều, nếu hẹn hò một hai tháng chia tay cũng không nên, yêu bốn năm đại học có thể vẫn chấp nhận được.
Nghĩ kỹ rồi Hạ Nhiên Y nghe theo ý Giang Dụ Thần, xem như tuổi trẻ một lần yêu nồng cháy mặc đúng sai.
Cô nhìn qua anh đang nằm xoay lưng, khẽ lay chân anh, nói: "Tùy anh đó"
"Em tự quyết đi, anh không quan tâm nữa" Giang Dụ Thần nói rồi kéo chăn qua khỏi đầu.
Hạ Nhiên Y thở dài trong lòng, cô nhớ hình như trước đây Giang Dụ Thần không trẻ con như vậy!
Tắt đèn phòng xong trở lại giường nằm xuống, Hạ Nhiên Y cố tình nằm phía bên phần đệm còn lại, cũng chẳng thèm giành chăn với Giang Dụ Thần, cứ để anh giận mai hẵng dỗ, ít ra cô có thể đi ngủ sớm một đêm.
Giang Dụ Thần bỗng ôm chầm lấy Hạ Nhiên Y từ phía sau, chiếc chăn bỗng từ trên phủ lên, cô cười bất đắc dĩ: "Không phải anh đang giận sao?"
"Sáng mai giận tiếp, bây giờ giận chỉ có anh chịu lỗ" Giang Dụ Thần vùi mặt vào gáy Hạ Nhiên Y, giọng nói khàn khàn đè nén.
Hạ Nhiên Y cười trong im lặng, xoay người đối diện Giang Dụ Thần, cảm nhận hơi thở anh phả trên xương quai xanh.
Cô ngẩn ngơ nhớ lại những chuyện đã qua, cô vẫn nhớ rõ mình từng rất hận anh, cũng nhớ được cách anh từng đối xử với cô đến mức đẩy cô vào con đường cùng, vậy mà chỉ vài tháng trôi qua, tình cảm lại xuất hiện thay thế cho những hận thù.
"Em hỏi anh một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
"Tại sao lại yêu em?" Ngay chính bản thân Hạ Nhiên Y hỏi câu này cũng đã hoang mang không tin là thật, bởi cô vẫn luôn mông lung về tình cảm của mình dành cho anh.
"Ban đầu vì đứa bé, sau đó nhận ra trong tim anh, em có vị trí rất đặc biệt"
Hạ Nhiên Y vẫn tự hỏi vì sao lại yêu Giang Dụ Thần, rõ ràng từng bị anh đối xử tệ, từng ghét anh thù anh đến cuối cùng lại yêu anh.
Nghe câu trả lời, Hạ Nhiên Y cũng đã có đáp án, sự xuất hiện của đứa bé chính là thay đổi cả con đường tăm tối của cô.
Vì đứa bé, Giang Dụ Thần chấp nhận bỏ qua nỗi hận mẹ cô, vì đứa bé anh đã đối xử với cô một cách tử tế hơn.
Kế tiếp là những hành động thể hiện rõ ràng tình cảm của anh dành cho cô, tưởng chừng vô tình lại đều là cố ý, điều đó đã khiến cô rung động.
Bầu không khí bỗng yên lặng, Giang Dụ Thần ngẩng đầu lên, phả hơi lên cằm Hạ Nhiên Y, thỏ thẻ hỏi: "Vậy còn em, tại sao lại yêu anh?"
Hạ Nhiên Y trong đầu chỉ có một đáp án duy nhất: "Vì anh không xấu xa như em từng nghĩ"
Giang Dụ Thần bật cười thành tiếng, lòng dạ tâm tư đều mãn nguyện.
Anh đã cho rằng ngày đó ông trời chơi anh, nhưng rồi anh cũng hiểu được, một chút phúc đức còn lại giữa cuộc đời thù hận của mình là gặp được Hạ Nhiên Y.