“S…Sếp?” Người trợ lí đi cạnh thấy sắc mặt của Dịch Thành không tốt, hơi e dè hỏi. Theo ánh mắt của Dịch Thành, cậu ta nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi ăn cùng nhau. Điều đặc biệt nằm ở chỗ, người con gái lại trông rất giống vợ của sếp.
Nhân viên trong công ty ai cũng biết Dịch Thành đã có gia đình, nhưng lại có ít ai biết được phu nhân là ai, trợ lí là một trong số ít những người từng có vinh hạnh gặp qua cô. Người con gái đang ngồi cười nói vui vẻ trong kia thật sự rất giống phu nhân, chỉ là khí chất trên người dường như đã thay đổi rất nhiều. Nhưng cậu ta nhớ hình như phu nhân đâu có em gái?
Vậy… người ngồi trong kia…
Người trợ lí lại lén nhìn thử phản ứng của Dịch Thành. Hắn hừ một tiếng rồi lạnh lùng quay người bỏ đi. Còn tưởng tình cảm sâu nặng thế nào, hóa ra có người mới là liền thay đổi. Hẳn là vì có người mới nên mới muốn ly hôn?
Vậy thì cô nằm mơ rồi! Hắn sẽ không để cô được như ý!
Tâm Dao dành cả ngày vui vẻ ở bên ngoài, nào ngờ đâu ở biệt thự nhà họ Khương lại có một mối đe dọa khủng khiếp đang chờ cô. Dịch Thành ngồi trên ghế sofa lớn giữa nhà, vừa uống trà vừa trò chuyện với ba cô. Thấy cô đã về, hắn liếc mắt nhìn cô một cái đầy cảnh cáo. Ánh mắt ấy làm Tâm Dao rùng mình, rụt rè đi lại gần Lý Yên.
“Sao thế chị? Sao anh ta lại tới đây?” Tâm Dao hỏi nhỏ. Lý Yên quay sang trả lời: “Cậu ta nói tới đón em về.”
“Cái gì?! Chị có nhầm không?” Tâm Dao thốt lên. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay về phía cô, bao gồm cả Dịch Thành. Lúc này, mẹ Khương mang theo vali hành lí của cô từ trên lầu xuống. “Con gái, về rồi đấy à? Thôi ăn cơm xong rồi về lại bên ấy luôn nhé, khổ công thằng bé đã bận nhiều việc còn phải sang đón con đấy!”
“Con đó! Chỉ biết làm loạn là giỏi!” Ba Khương cũng lên tiếng trách mắng. Dịch Thành nhìn cô gái đang hoang mang đứng, lúng túng cắn môi tìm cách tránh phải về nhà mà cảm thấy buồn cười. Tâm Dao trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là hắn đang chế giễu cô!
Nếu đã không ưa nhau tới vậy, vậy hà cớ chi còn tới đây đón cô về? Là muốn cô chết già ở cái “lãnh cung” đó sao?
“Con không về đâu!” Tâm Dao nhăn mặt, lên tiếng phản bác. Cô núp sau lưng Lý Yên, chỉ hé mắt nhìn ba người kia. Ông bà Khương nhìn nhau rồi lắc đầu thở dài. “Con đừng có bướng bỉnh nữa! Chồng con đã dành thời gian tới đây đón con về mà con còn muốn bướng bỉnh tới lúc nào?”
Cũng từng là người phải gánh vác cả một công ty lớn, hơn ai hết ba Khương hiểu được những vất vả mà Dịch Thành đã và đang phải chịu. Hắn chịu bỏ thời gian cả buổi chiều đến đây để đón cô cũng xem như là tốt lắm rồi. Mặc dù ông cũng không nỡ khi thấy đứa con gái mà mình cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa bị ghẻ lạnh, nhưng ông cũng không thể hùa theo con mình mà làm bậy được.
Dịch Thành ở một bên nhàn nhã nhìn cô bị ba mẹ khiển trách, hoàn toàn không có ý định lên tiếng can ngăn. Tâm Dao ai oán nhìn hắn, trong lòng thầm chửi. Nhìn thái độ của hắn có chỗ nào giống tới đón vợ không?
Sau một hồi giáo huấn, ông bà Khương ngỏ ý muốn hai người ở lại dùng cơm rồi hẳn về. Tâm Dao đương nhiên là đồng ý cả hai tay hai chân, nhưng Dịch Thành lại khéo léo từ chối vì còn việc. Vậy là mặc dù cô rất không cam lòng, song vẫn không thể chống lại ý chỉ của song thân mà theo hắn về nhà.
Chiếc xe lao đi mang theo tâm trạng nặng nề của cả hai người. Từng áng mây trải dài trên nền trời đỏ rực, mặt trời đã khuất hơn phân nửa. Đèn đường đã được mở lên, hai bên thành cầu đã có vài cặp đôi dừng lại tình tứ. Đột nhiên, Dịch Thành cũng ngừng xe lại.