“Dạ, con tên Bạch Liên, là nhân viên cấp dưới của sếp. Mẹ con đang điều trị ở bệnh viện này, con nghe tin dữ nên… qua xem thử thế nào…”
“Ra vậy…” Mẹ Dịch thở dài. Bà nhấc điện thoại lên, lại ấn gọi vào số máy của Tâm Dao nhưng không có hồi âm. Sở dĩ như vậy là do Tâm Dao đã bỏ sim đó đi, thay số điện thoại mới. Nhìn mấy chục cuộc gọi không có hồi âm, hảo cảm mà mẹ Dịch dành cho cô bỗng tuột dốc không phanh.
“Ông xem con dâu hoàn hảo của ông kìa. Nhìn xem giờ này nó đang ở chỗ nào, mẹ chồng gọi mấy chục cuộc cũng không thèm bắt máy.” Mẹ Dịch cáu gắt lên tiếng trách ba Dịch. Ông cũng chỉ đành cam chịu chứ chẳng biết làm gì hơn. Ai mà biết được Khương Tâm Dao đang ở chỗ nào?
Thẩm Bạch Liên nhận ra cơ hội tới, e dè lên tiếng: “Nếu là phu nhân thì… hình như… con nghe nói… phu nhân đang đi du lịch ở nước ngoài…”
“Cái gì? Con nói thật không?” Mẹ Dịch vội quay sang hỏi, biểu tình đã hoàn toàn chuyển thành tức giận. Thẩm Bạch Liên biết chuyện đã đúng theo ý mình, trong lòng vô cùng đắc ý nhưng vẫn tỏ ra e ngại: “Con… con cũng không chắc… Con chỉ nghe nói thôi…”
“Con có biết nó đi cùng ai không? Hả? Đi du lịch thì sao chứ? Sao lại không nghe máy.”
“Bà bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó.” Ba Dịch lên tiếng can ngăn. Ông vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, chỉ là không biết không ổn ở điểm nào.
“Con… con nghe nói là… là Khương tổng sắp xếp chuyến đi này… Đi cùng với Tô tiểu thư và trợ lí của Khương tổng…”
.
.
.
Thẩm Bạch Liên rửa mặt trong nhà vệ sinh, ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn trong gương, không khỏi mỉm cười đắc ý. Quá tốt! Quá tốt rồi! Còn tốt hơn cả những gì mà cô ta tưởng tượng! Mẹ Dịch vì an nguy của con trai mà mất đi sự tỉnh táo thường ngày, hoàn toàn bị cô ta dắt mũi. Bây giờ mẹ Dịch đang có một sự tín nhiệm rất lớn đối với cô ta, trong khi vị thế của Khương Tâm Dao chắc chắn đang bị đe dọa. Sau chuyện này, chắc chắn quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người bọn họ sẽ vô cùng gay go. Bây giờ… chỉ cần làm cho Dịch Thành nhớ lại mọi thứ là cô ta đã có thể dễ dàng đuổi cổ Khương Tâm Dao ra khỏi nhà.
Nhưng Bạch Liên cũng đang có chút lo lắng. Thẩm Quang Minh không biết đã đi đâu suốt hai ngày nay, gọi điện không bắt máy, đến trường học cũng không gặp, chỗ làm thêm cũng không. Tất cả bạn bè, người quen đều không biết cậu đi đâu, cũng không hề bắt gặp cậu. Người cuối cùng nhìn thấy cậu nói rằng cậu đã đi lững thững trên cầu cả buổi chiều, nhưng đến tối thì không thấy đâu nữa. Nói thật, cô ta có chút sợ.
Nếu em trai xảy ra chuyện gì thì sao? Suốt từ hôm qua, mẹ cô ta lo lắng sốt ruột cứ hỏi mãi, cô ta đành nói dối rằng em trai bận học, không có nhiều thời gian. Nhưng chắc chắn lời nói dối này không thể kéo dài được lâu, cô ta cần tìm ra Quang Minh càng sớm càng tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!