Có một sự thật rằng khi những con người vốn ngây thơ thuần khiết một khi đã bị nhuốm bẩn thì sẽ tàn ác và mưu mô gấp vạn lần những người vốn sinh ra đã thủ đoạn. Thẩm Bạch Liên chính là một minh chứng rõ ràng. Ngay lúc này, cô ta đang ngồi bên ngoài hành lang bệnh viện, có chút đắc ý vì kế hoạch của mình.
Ngày hôm ấy, trong lúc nghe Dịch Thế Huân và Trần Châu Anh nói chuyện, cô ta còn lén ghi thêm một bản nữa, dùng đoạn đó để “đề nghị hợp tác” với Dịch Thế Huân.
“Nếu cô đem đoạn ghi này cho Dịch Thành, cô sẽ được nhiều hơn đấy.” Dịch Thế Huân cười cợt, lại có chút khó hiểu. Cô gái đối diện thoạt nhìn rất ngây thơ, nhưng đôi mắt kia lại có chút nguy hiểm. Vẻ non nớt này làm hắn ta thích thú.
“Tôi không cần tiền. Tôi cần Dịch Thành.” Thẩm Bạch Liên khoanh tay nhìn hắn ta. Khó mà tin được, kiếp trước cô ta còn từng là con tin trong tay hắn ta, từng đối đầu với hắn ta mà nay lại muốn giơ tay hợp tác với hắn.
“Khôn khéo đấy. Ý cô là… muốn làm Dịch phu nhân?” Dịch Thế Huân bật cười, đi một vòng xung quanh Thẩm Bạch Liên đánh giá. Ngoại hình có đấy, khí chất cũng có đôi chút, nhưng làm sao mà so được với Khương Tâm Dao? Người ta là cành vàng lá ngọc, cốt cách cao quý đã ăn sâu vào xương tủy, một cô gái xuất thân bình dân bần hèn như vậy cũng có thể so sánh được sao? Hay cô ta cho rằng Dịch Thành là kẻ ngốc, sẽ bỏ một người vợ tài sắc vẹn toàn như kia để theo cô ta? “Chỉ bằng vào cô?”
“Cho nên tôi mới cần hợp tác với cậu. Tôi được lợi, chắc chắn sẽ không bỏ quên cậu.” Thẩm Bạch Liên siết nắm tay, nén nổi tức giận trong lòng. Vì sao ai cũng tỏ ra cái thái độ khinh thường đó đối với cô ta chứ? Không phải kiếp trước vẫn luôn ngưỡng mộ, luôn khao khát được như cô ta hay sao?
“Tại sao tôi phải hợp tác với cô nhỉ? Cô phải biết rằng, giết cô, đối với tôi dễ như trở bàn tay.” Dịch Thế Huân vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười. Phụ nữ bây giờ đúng là càng ngày càng lớn gan nhỉ? Hay là cô ta cho rằng mình có chút tư sắc nên hoàn toàn có thể làm càn? Thôi đi! Kiểu hình mẫu này, mức nhan sắc này, bên ngoài thật sự cũng không quá khan hiếm.
“Nếu tôi xảy ra bất kì bất trắc gì, đoạn video sẽ được gửi tới Dịch Thành ngay lập tức.” Thẩm Bạch Liên mỉm cười, cô ta là đang đánh cược bằng tất cả những gì mình có: “Tôi chắc chắn có thể có được trái tim Dịch tổng, cũng có thể làm cho Khương Tâm Dao và cả nhà họ Khương mất hết tất cả. Hơn nữa, anh không ghét Khương Tâm Dao sao? Kẻ thù của kẻ thù là bạn, tôi tưởng anh hiểu rõ chứ?”