Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

“Chị… chị ơi… cản mẹ đi… đừng chọc vào anh ta… làm ơn…” Tâm Dao bật khóc. Cô không muốn ngay cả hạnh phúc còn lại này cũng bay đi mất. Không cần! Cô không cần gì cả! Không cần chức Dịch phu nhân người người ao ước, không cần chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay, cũng không cần Dịch Thành nữa. Cô trả lại tất cả cho Thẩm Bạch Liên, làm ơn, để cô yên đi! Cô an ổn sống với gia đình thôi cũng đủ rồi!

“Em sao vậy?” Lý Yên không khỏi bất ngờ. Tâm Dao vịn vào người chị mới đứng dậy được, nói: “Em… em muốn ly hôn… chỉ vậy là được…”

.

.

.

Sau khi nghe chuyện, cả ba Khương lẫn Khương Quân đều rất giận dữ. Khương Quân còn định tìm Dịch Thành để tính sổ nhưng lại bị Tâm Dao ngăn lại. Cô lắc đầu, nước mắt cũng đã cạn khô, giọng khản đặc: “Không cần đâu anh. Ly hôn là được. Đừng làm mất mặt hai bên, sau này khó nói chuyện.”

Họ đương nhiên biết nói chuyện mà cô muốn nhắc tới ở đây chính là chuyện trên thương trường. Ông Khương không khỏi xót xa cho con gái mình, dù đau lòng tới mấy vẫn phải chịu đựng, hi sinh vì lợi ích của gia đình. Ông xoa đầu cô, đinh ninh: “Con gái ngốc, cũng chỉ là chút lợi ích vặt vãnh, ba sao có thể để con chịu thiệt thòi? Cứ để đó, ba lo tất, đừng buồn nữa được không?”

Tâm Dao lại bật khóc, lần đầu cô được nghe những lời thế này, đơn giản mà làm người ta cảm động. Cô ôm ba mình, bật khóc nức nở. Hồng Nhu vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô bé chỉ nghĩ cô út khóc vì giống với mình lúc không được ba mẹ cho ăn đồ ngọt. Cô bé nhảy khỏi ghế, chạy về phòng mình, lấy ra toàn bộ số kẹo mà mình lén giấu được, bỏ vào trong áo mang xuống lầu. Cô bé đưa cho cô út mình, hơi e dè: “Cô út… ăn kẹo… không khóc nữa… khóc là không ngoan…”

Tâm Dao nhìn cháu mình, đứa bé ngây thơ ấy vẫn nghĩ chỗ kẹo ngọt kia có thể dỗ cô út nín khóc, vẫn kiên nhẫn kiễng chân đưa mớ kẹo lên, số ít còn bị rơi xuống sàn. Tâm Dao buông ba mình ra, lau nước mắt, quỳ xuống cho ngang tầm cháu mình, bẹo má cô bé: “Út không ăn đâu.”

“Út không thích ạ?” Hồng Nhu bĩu môi, bàn tay bụ bẫm vươn ra lau nước mắt cho cô út mình: “Vậy út cũng đừng khóc nữa…”

“Ừm, út không khóc nữa. Hồng Nhu giữ lại chỗ kẹo này ăn đi nhé.” Rồi cô lại làm ra vẻ nghiêm túc dặn dò: “Con lấy đâu ra nhiều kẹo thế này? Có phải quỹ đen của con không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!