Ở phía bên này, Dịch Thế Huân và Trần Châu Anh đang có một cuộc trò chuyện bí mật. Châu Anh đã bảo trợ lí về trước, còn mình thì ở lại. Cô ta vẫn giữ thái độ kiêu ngạo của một vị thiên kim tiểu thư, lạnh nhạt nhìn Thế Huân: “Nói đi, anh muốn gì?”
“Chắc Trần tiểu thư không nhớ tôi là ai. Vậy để tôi tự giới thiệu trước. Tôi là Thế Huân, em họ của Dịch tổng.” Thái độ của Thế Huân cũng chẳng tốt hơn. Hắn ta không giữ vẻ đạo mạo nho nhã như mọi khi trước mặt người khác. Lúc này, hắn ta hơi lười biếng dựa vào tường, nhìn Châu Anh đầy vẻ giễu cợt.
Một trong số vô vàn những người phụ nữ say mê gã anh họ của hắn một cách mù quáng, giống với bao nhiêu cô gái ngoài kia. Thật sự… chẳng có gì thú vị cả!
“Anh tìm tôi có việc gì?” Châu Anh hỏi. Tuy nhiên, nếu để ý kĩ sẽ thấy đầu ngón tay cô ta hơi run rẩy bấu chặt vào nhau. Vừa rồi, nghe hai chữ “đồng minh” từ miệng hắn ta đã làm cho trái tim cô ta lơ lửng như đang treo giữa không trung. Dịch Thế Huân hơi cười, trong lòng cảm thán vài câu. Thì ra cũng không điềm tĩnh như vẻ bề ngoài, bên trong vẫn là một cô gái bồng bột. Khó trách lại không thể lọt vào mắt Dịch Thành. Nhưng không sao, một người như thế mới dễ lợi dụng.
“Như lời tôi nói, tôi muốn giúp đỡ tiểu thư.”
“Anh cần gì ở tôi?” Châu Anh dè chừng. Cô ta dáo dác nhìn xung quanh, cẩn thận đánh giá xem nơi này có người hay không. Nghĩ lại bây giờ là giờ nghĩ, lỡ có nhân viên đi ngang nhìn thấy thì không hay. Hoặc lỡ như có camera thì lại càng không ổn. Thế Huân thấy thế, nói: “Camera không quay được góc này. Hành lang này ngoại trừ tổng giám đốc, thư kí cùng nhân viên có nhiệm vụ hoặc đối tác thì sẽ không có người khác lên đâu. À, ngoại trừ Dịch phu nhân Khương Tâm Dao.”
Nghe nhắc đến cái tên kia, Trần Châu Anh lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sự ganh ghét không giấu được nơi đáy mắt cô ta làm Dịch Thế Huân hài lòng. Đúng vậy, cứ ngu ngốc như thế thì mới có thể trở thành một con chó ngoan.
Ai nói tiểu thư của Trần thị là một cô gái thông minh sắc sảo, điềm đạm trưởng thành chứ? Không phải khi nhắc tới Dịch Thành thì cô ta cũng trở thành một kẻ ngốc nghếch sao? Khi đứng đối diện Tâm Dao, ít nhất hắn ta cảm thấy Tâm Dao dè chừng mình và dường như cô đã nhìn thấu hắn. Kẻ so sánh cô ta một chín một mười với Khương Tâm Dao chắc chắn là vì chưa gặp hai người ở chung một chỗ. Nếu xếp hai người ở cạnh nhau, thật sự chẳng khác nào đem so ngôi sao với mặt trời. Khó trách hai người bác đáng kính trong nhà lại nhất quyết rước cho bằng được Khương Tâm Dao qua cửa chứ không ngó ngàng tới Trần Châu Anh đang chực chờ.
“Tôi hỏi anh cần gì ở tôi?” Châu Anh cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi lại. Thế Huân bình tĩnh đáp: “Tôi không cần gì ở tiểu thư cả.” Đúng vậy, hắn thật sự chẳng cần gì ở cô ta cả, ngoại trừ sức lực và danh nghĩa của cô ta để chịu tội thay.
“Vậy tại sao anh lại giúp tôi? Anh… thích tôi sao?” Có lẽ là do bản tính kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong máu, Trần Châu Anh không ngần ngại hỏi. Lúc này, trên môi cô ta đã nở một nụ cười, trong lòng đang vô cùng thỏa mãn vì suy nghĩ của bản thân. Dịch Thế Huân không ngờ cô ta lại nghĩ theo hướng này, hắn bật cười, giọng cười vang khắp cả hành lang. Châu Anh trố mắt nhìn hắn ta.
“Trần tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi giúp tiểu thư chỉ đơn giản vì kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Hắn nhếch môi. Không ngờ cô gái này không chỉ ngu ngốc, mà còn mắc bệnh ảo tưởng rất nặng. Khó trách thời gian qua cô ta vẫn kiên nhẫn chờ Dịch Thành, bởi vì tin tưởng bản thân có thể làm hắn hồi tâm chuyển ý. Đúng là ngu ngốc hết sức.
“Vậy sao…” Giọng Châu Anh hơi chùn xuống, gò má hơi đỏ lên vì ngại ngùng. Nhưng rồi cô ta lại tự trấn an mình rằng Thế Huân nói thế chỉ vì ngại, vì không dám thừa nhận tình cảm với mình. Đến sau cùng, cô ta vẫn lựa chọn tin rằng mình là người rất có sức hút.