Ánh mắt Tâm Dao nhìn Thế Huân tràn đầy dè chừng làm hắn ta cảm thấy không thoải mái. Hắn ta nghe nói người chị dâu này của mình là một cô gái sắc sảo thông minh, nhưng ngoại trừ hôm diễn ra hôn lễ thì hắn ta chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc gần với cô để đánh giá. Tuy nhiên, ánh mắt của cô lúc này như thể đã dò thấu lòng hắn ta, nhận ra những suy tính và tâm tư mà hắn ta ấp ủ trong lòng.
“Đã lâu không gặp, cô chú vẫn khỏe chứ?” Dịch Thành đáp lời hắn ta. Đối với người em họ này, ít nhiều Dịch Thành vẫn mang một chút đề phòng.
“Vẫn khỏe. Chào chị dâu.” Dịch Thế Huân lại chuyển hướng sang cô. Tâm Dao mỉm cười gật đầu chào hắn, đôi mắt lại trở về như cũ, trong veo như thể đang không nghĩ về chuyện gì. Thế Huân có cảm giác, phảng phất như chuyện vừa rồi chỉ là tưởng tượng của hắn ta mà thôi.
Thế Huân ở lại nói thêm vài câu nữa rồi rời đi ngay, hắn ta biết nếu mình còn nán lại thì sẽ để lộ sơ hở. Hắn ta vừa đi khỏi, Dịch Thành đã hỏi ngay: “Làm sao vậy?”
Vừa rồi, hắn để ý thấy cô nhìn Thế Huân rất chăm chú, hơn nữa còn là một ánh mắt phán xét và tỏ ra ghét bỏ. Khi hai bên nói chuyện, Tâm Dao cũng thường tìm ra sơ hở để bóc mẽ, hỏi khó Thế Huân, làm hắn ta cảm thấy lúng túng. Nhưng theo hắn nhớ thì đây cũng chỉ là lần thứ hai, thứ ba hai người gặp nhau, sao Thế Huân lại gây thù oán với cô rồi?
“Ừm… chỉ là cảm thấy cậu ta không tốt cho lắm.” Tâm Dao vờ nói bâng quơ, sau đó nghiêm túc nhìn hắn rồi nói: “Anh nhất định phải cẩn thận với cậu ta.”
Hắn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, vui vẻ mỉm cười một cái rồi gật đầu. Cô gái ngốc này có cả thuật đọc tâm sao?
Cơn sóng nhỏ vừa qua thì chợt một cơn sóng khác lại ập tới. Tâm Dao vừa nhìn thoáng qua thì liền nhận ra người đó là ai. Còn ai khác ngoài món nợ đào hoa của Dịch Thành – Trần Châu Anh?
Nhìn cô ta, cả hai người đều có cảm giác nhìn thấy được Khương Tâm Dao trước kia – hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, có sức hút vô hạn đối với những người đàn ông bình thường. Cô ta mặc chiếc váy đuôi cá màu tím sẫm, khuyên tai lớn kết hợp cùng cách trang điểm sắc sảo, đuôi mắt cong cong gợi tình. Từng bước đi uyển chuyển tôn lên dáng người hoàn hảo, đôi môi đỏ mọng mỉm cười giơ ly rượu lên: “Dịch tổng, Dịch phu nhân, chúc mừng ngày kỉ niệm sáu mươi năm thành lập công ty. Chúc Dịch thị ngày càng phát triển bền vững.”
Khí chất của cô ta làm Tâm Dao không khỏi chột dạ, tự giác đứng thẳng lưng hơn, ngẩng cao đầu, học theo nguyên chủ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt. Trước nay, trong giới hào môn, Khương Tâm Dao mới là tượng đài nữ thần hoàn hảo làm lu mờ bao vị tiểu thư danh giá khác, cô không thể để hình tượng đó cứ thế bị hủy đi. Hơn nữa, lại càng không thể để vị trị nữ thần kia rơi vào tay Châu Anh.
Nói thế nào nhỉ? Châu Anh đúng là người thông minh, nhạy bén trong công việc, nhưng phàm là người càng thông minh thì điểm yếu lại càng chí mạng. Và điểm yếu của cô ta, của cả nguyên chủ trước đây chính là Dịch Thành. Chỉ cần là chuyện liên quan tới hắn, Châu Anh sẽ trở nên mất bình tĩnh và dẫn đến những hành động sai lầm. Haizzz… cái này có tính là “con tim lầm chỗ để trên đầu” không nhỉ?
“Cảm ơn Trần tiểu thư.” Dịch Thành đáp lại. Hắn nhìn cô ta, rồi lại chuyển mắt sang nhìn cô. Ừ, vẫn là thích cô của hiện tại hơn.
Châu Anh nhìn hai người khoác tay thân thiết, trong lòng dâng lên cảm giác đố kị không vui. Không phải người ta đồn rằng gia đình họ không hạnh phúc sao? Có người còn nói là hai người họ chưa từng chung chăn gối, thậm chí một ngày còn không nói chuyện với nhau bao nhiêu câu cơ mà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!