Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Lục Cẩn Trạch cao hơn cậu nửa cái đầu, khi hai người đứng cạnh nhau thì Giang Kỳ phải ngửa đầu mới nhìn thấy được hắn.
Hắn đến quá đột ngột làm cậu quên luôn chuyện Lưu Kỳ.
“Lần này là tôi đi ngang qua thật.” Biểu tình của Lục Cẩn Trạch vẫn đứng đắn không chút xê dịch, “Gần làng đại học có dự án của Lục thị mới khởi công, tôi vừa đi thị sát ở đấy xong.”
Đúng là Giang Kỳ đã nghe nói là gần làng đại học có hạng mục của Lục thị, lần này cậu không nghi ngờ gì, đang định nói với hắn rằng mọi chuyện đã xong, có thể về rồi, lại đột nhiên nghe được tiếng lòng của hắn: [Tại sao em ấy lại không mặc đồ cử nhân?]
Giọng điệu còn có vẻ thất vọng lắm.
Giang Kỳ có hơi dở khóc dở cười.
Bây giờ cậu không chỉ nghe được nội tâm của Lục Cẩn Trạch, mà còn nghe được cả giọng điệu luôn cơ?
Giang Kỳ bèn giải thích: “Tôi chụp hình tốt nghiệp xong rồi, đã có thể đi được.”
Lục Cẩn Trạch gật đầu, gương mặt vẫn không có biểu cảm.
[Tới chậm mất rồi.]
Giang Kỳ lại nghe hắn nói trong lòng.
Giang Kỳ: “…”
Bị hắn cắt ngang như vậy, cậu đã hoàn toàn quên đi chuyện của Lưu Kỳ. Dù sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn, so đo với mấy cô gái thì lại mất mặt quá.
Đến khi Lục Cẩn Trạch quay người rời đi, Giang Kỳ mới bước sau hắn ra khỏi trường.
“Anh đi vào kiểu gì thế?” Giang Kỳ bỗng nhớ tới một vẫn đề.
Cậu chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu nhìn Lục Cẩn Trạch.
Hắn ngoái lại nhìn cậu: “Tôi nói với bảo vệ tôi là người nhà sinh viên.”
Giang Kỳ: “…”
Hai người dạo bước.
Con đường rợp bóng cây đi vào trường đại học H xưa nay được mệnh danh là “Con đường tình yêu”, hai bên đường nở đầy hoa dại nhiều màu, quanh năm luôn có những cảnh sắc khác nhau, bây giờ ven đường là hoa cẩm tú cầu nở rộ và những bông cúc xinh đẹp. Một thanh niên mặc áo thun sáng màu, phối cùng quần jean và giày chơi bóng màu trắng đang sánh vai đi cùng với một người đàn ông mặc âu phục sẫm màu, cảnh tượng như này thế mà lại trông vô cùng xứng đôi.
“Á đù móa!” Bỗng nhiên có một cô gái trong đám đông kích động hét lên.
Lưu Kỳ nhìn theo bóng dáng của bọn họ, ghen ghét cắn môi.
Ra đến cổng trường, bảo vệ đứng bên ngoài chào hỏi Lục Cẩn Trạch, Giang Kỳ mới chợt nhớ tới hồi đầu năm, khi ấy cậu và hắn còn chưa kết hôn, trường đã tổ chức một hoạt động công ích có quy mô lớn, Lục Cẩn Trạch là đại biểu đầu tư của một xí nghiệp nổi tiếng và hình như đã từng lộ mặt.
Đến khi cậu nhìn thấy tài xế của Lục Cẩn Trạch ngồi trong xe bên ngoài trường mới hiểu được, không phải Lục Cẩn Trạch viện cớ là người nhà sinh viên để vào trường, mà là bảo vệ nhìn hắn có vẻ quen mắt, sau khi biết được thân phận của hắn thì cho rằng hắn tìm lãnh đạo nhà trường nên mới trực tiếp để hắn vào chứ gì?
Biết ngay mà, dù là người nhà sinh viên thì cũng phải để sinh viên ra mặt mới dẫn người vào trong được chứ?
Bảo vệ đâu có dễ lừa đến vậy, cũng không giống như mấy người Lưu Kỳ…
Nghĩ đến cô ta, bước chân Giang Kỳ hơi khựng lại.
Quả nhiên chọn tiếp tục duy trì hôn nhân với Lục Cẩn Trạch rất có lợi.
Vừa rồi khi cậu và hắn ở cùng nhau, bị đám Lưu Kỳ thấy được, chắc là mấy cô ấy sẽ khó chịu ha?
Dù sao thì họ cũng giống Lê Minh Nguyệt, thấy cậu sống tốt là không chịu được.
“Sao thế?” Lục Cẩn Trạch thấy Giang Kỳ đang ngẩn người, quay đầu lại nhắc một tiếng.
“Không có gì.” Giang Kỳ vội lắc đầu, cảm ơn tài xế mở cửa giúp cậu, cúi người ngồi vào trong xe.
Tuần mới lại phải quay video, vì Giang Kỳ rảnh nên trước vài ngày đã bắt đầu chuẩn bị, kịch bản cũng đã được viết trước đó, dựa theo kế hoạch sẽ làm món cải thảo hầm. (*)
(*) Raw: 开水白菜, tên tiếng Anh: Steamed Chinese cabbage in supreme soup. Bạn nào có cách dịch tốt hơn xin mời góp ý.
Đó là một món Âu, nhiều nguyên liệu phải được ninh trước một ngày. Giang Kỳ một mình đi siêu thị mua chân giò hun khói cao cấp, lại đi chợ chọn gà mái già và vịt già còn tươi.
Da mặt cậu mỏng, sẽ không mặc cả với người ta, sau khi dì Trương biết được liền chủ động muốn đi chợ cùng Giang Kỳ.
Lần đầu tiên đi chợ cùng dì Trương, cuối cùng cậu cũng biết dì lợi hại chỗ nào. Trước kia cậu đi chợ chỉ chú ý đến độ tươi của nguyên liệu, có đôi khi vì chất lượng món ăn mà không tiếc đi siêu thị nhập khẩu mua những nguyên liệu đắt tiền, bây giờ cậu mới hiểu được, đồ tốt hay dở có đôi khi không phụ thuộc vào giá cả.
Tại quầy bán gia cầm của chợ, Giang Kỳ mua được một con gà mái già và một con vịt già với giá siêu rẻ, rồi lại mua thêm hai cái giò heo bự.
Sau khi mua đủ nguyên liệu để nấu thì Giang Kỳ lại theo dì Trương đi dạo, mua thêm những nguyên liệu khác, tỷ như một túi cua lớn và một túi tôm tươi.
Quay về Lục trạch, Giang Kỳ chặt gà và vịt ra làm đôi, thái chân giò hun khói rồi bỏ tất cả vào nồi cùng giò heo để hầm.
Hầm nhanh nhất cũng phải mất mấy tiếng cho đến khi nguyên liệu được hầm nhừ.
Nhân lúc đồ trong nồi đang nấu, Giang Kỳ bắt đầu nghiên cứu món ăn cần nấu cho lần quay sau.
Tiếp theo cậu dự định thử làm một món ăn vặt đường phố rất phổ biến xung quanh trường đại học H, bánh tôm. (*)
(*) Raw: 炸虾饼, nó đích thực là món bánh tôm bên mình đó mọi người :))) cơ mà tui là người Phú Yên, chưa thấy món này ở quê tui bao giờ.
Cậu có đứng xem ông chủ chiên bánh vài lần, đã rất quen thuộc cách chế biến, nhưng nhân tố quyết định của món bánh tôm là tỉ lệ bột mỳ và nước chấm tự làm độc nhất vô nhị của quán. Giang Kỳ đã ăn ở vài hàng khác nhau, phát hiện hương vị của mỗi hàng đều không giống.
Đây là vấn đề hết sức quan trọng.
Chủ quán phải kinh doanh, không thể cho Giang Kỳ cách pha chế độc nhất được, nhưng cậu cũng không thể sao chép hoàn toàn công thức của quán, như vậy sẽ mất đi tính đặc sắc của bản thân, quan trọng nhất là cậu muốn tự mình nghiên cứu.
Giang Kỳ thử vài lần, có thất bại, có hương vị kỳ quái, có một lần không kịp tắt bếp mà luống cuống vớt bánh, xém nữa đã đánh đổ cả chảo dầu, gây ra hỏa hoạn.
Mãi cho đến giữa trưa, khi dì Trương muốn nấu cơm thì cậu mới rời khỏi phòng bếp.
Lục Cẩn Trạch vẫn như mọi khi không về ăn cơm trưa, thứ nhất là do công ty nhiều việc, thứ hai là thời gian nghỉ trưa ngắn, Lục Cẩn Trạch còn phải tham gia rất nhiều hội nghị, không thể nào vội vã trở về được, nên từ trước đến giờ dì Trương đều không nấu cơm trưa, hoặc là đến chiều mới đến Lục trạch để quét tước.
Gần đây Giang Kỳ ở nhà khá nhiều, cậu bận quay video nên không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm, buổi trưa cũng ăn tạm bợ. Dì Trương thấy cậu luôn gọi đồ ăn ngoài liền đặc biệt đi chợ buổi sáng làm cơm cho Giang Kỳ.
Lúc đầu Giang Kỳ còn cảm thấy ngại, cảm thấy mình làm tăng thêm khối lượng công việc của dì Trương, nhưng dạo này Lục Cẩn Trạch đột nhiên về nhà nhiều hơn, không có nguyên nhân đặc biệt gì cả, chỉ là công việc dạo này không quá bận rộn.
Ngẫm lại dạ dày của hắn không tốt, dù sao cũng không thể cứ ăn ở căn tin công ty hoặc ăn ở ngoài suốt được, Giang Kỳ không thấy kinh ngạc nữa.
Quả nhiên giữa trưa Lục Cẩn Trạch đã về.
Giang Kỳ đang tìm hòm thuốc ở tủ phòng khách. Cậu nhớ lúc trước lấy thuốc dạ dày cho Lục Cẩn Trạch thì có thấy một tuýp thuốc mỡ trị bỏng.
Đúng vậy, lúc nãy cấp cứu bánh tôm hoảng loạn quá nên tay của cậu bị bỏng.
Tuy chỉ là một vết thương nhỏ, Giang Kỳ cũng phản ứng kịp thời mà xối nước lạnh liên tục, nhưng bị bỏng chính là như thế, chỉ bị dầu bắn một chút cũng rất đau.
Giang Kỳ giơ hai ngón tay lên, gian nan tìm thuốc trị phỏng, miệng lẩm bẩm: “Đâu mất rồi ta?”
Cậu quên bật đèn trong tủ, trời hôm nay âm u, ánh mặt trời lại tối tăm, không dễ tìm chút nào.
Giang Kỳ cầm lên một tuýp thuốc mỡ, giơ lên nương ánh sáng ở phía sau mà nhìn: “Thuốc trị nứt da?”
Cậu tìm đến mức hơi mất kiên nhẫn, bèn nói: “Thôi chắc cũng giống nhau.”
Cậu định cứ tạm thoa thuốc như vậy, dù sao thì hiệu quả cũng như nhau.
Bỗng “tách” một tiếng, bóng đèn được Lục Cẩn Trạch bật lên.
“Cậu muốn tìm gì?” Lục Cẩn Trạch hỏi.
“Anh về rồi à?” Giang Kỳ ngẩn ra, nói, “Tôi tìm thuốc trị phỏng…”
Hai ngón tay của cậu cứ giơ lên như vậy, phía trên có một mảng đỏ, trên mu bàn tay còn có những đốm nhỏ màu đỏ.
Cậu vốn không định để đối phương giúp, nhưng Lục Cẩn Trạch cứ khăng khăng, Giang Kỳ nhớ tới lần trước hắn bị đau bao tử cũng có giúp hắn, liền tùy hắn loay hoay.
Lục Cẩn Trạch cau mày, cẩn thận giúp cậu thoa thuốc mỡ lên những chỗ bị thương.
Không biết có phải do điều hòa trong phòng khách hơi cao hay không mà Giang Kỳ cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Nhưng Lục Cẩn Trạch dường như không có một suy nghĩ thừa thãi nào, ngoại trừ lúc đầu hỏi một câu trong lòng: [Sao lại không cẩn thận thế này?] thì vẫn luôn tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu.
Trong đầu Giang Kỳ trống trơn, không nghe được chút xíu gì giọng nói của hắn, giúp nhiệt độ trên mặt cậu tan đi không ít.
Một lát sau, Giang Kỳ đột nhiên nhớ tới: “À đúng rồi! Khẩu vị anh thế nào? Tôi có đồ ăn muốn nhờ anh thử giúp.”
“Anh chờ xíu!” Giang Kỳ vội vàng xoay người đi vào nhà bếp.
Dì Trương còn đang bận bịu, cậu lấy dĩa bánh tôm được đậy bằng chén để giữ ấm trên bàn. “Vẫn còn nóng nè” Giang Kỳ đặt dĩa bánh trước mặt Lục Cẩn Trạch, lấy cái chén bỏ qua một bên, đưa đũa cho hắn, “Có ba cái, hương vị của mỗi cái đều không giống nhau.”
Vừa rồi Lục Cẩn Trạch đã đi rửa tay, nghe cậu nói xong, hắn đưa tay nhận đôi đũa, cúi người nhìn.
Để tiện cho hắn gắp dễ hơn, cậu vội vàng bỏ cái dĩa xuống thấp hơn. (*)
(*) Raw: 江祈为了让他拿取方便, 忙把盘子降得更低. cũng không hiểu lắm tại sao bỏ trên bàn mà còn bỏ thấp hơn???
Cuối cùng cậu dứt khoát ngồi cạnh Lục Cẩn Trạch: “Có một cái bị cháy, anh đừng quan tâm tới nó, ăn ba cái kia là được.”
Lục Cẩn Trạch quan sát một chút, gắp một cái có vẻ ngoài đẹp nhất.
“Mặn quá.” Hắn đánh giá.
Giang Kỳ không nản lòng, chỉ cái ở giữa: “Vậy nếm thử cái này?”
Lục Cẩn Trạch ăn, công chính nghiêm minh: “Ngọt quá.”
Giang Kỳ hơi mất tự tin, mạnh mẽ xốc tinh thần: “Còn một cái cuối cùng.”
Lục Cẩn Trạch nghe lời kẹp cái bánh cuối cùng đừa vào miệng, dứt khoát: “Nhạt quá rồi.”
Giang Kỳ cực kỳ thất vọng, đầu hơi cúi, nếu bây giờ cậu có hai cái tai trên đỉnh đầu thì nhất định nó đang rũ xuống: “Hầy, thật ra cả buổi sáng tôi chiên hơn ba lần rồi, đây là ba cái tôi vừa lòng nhất.”
Cậu chỉ cái bánh bị cháy xém dính lên mép chén.
Thấy cậu như thế, vẻ mặt Lục Cẩn Trạch hơi dịu dàng hơn, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm khắc: “Theo như cậu nói thì đây chắc là đồ ăn vặt lề đường, đặc điểm là nước sốt đặc, dầu mỡ và có màu đỏ. Nhưng mục tiêu của cậu là phải làm “đồ ăn vặt” cấp nhà hàng, vậy nếu muốn phân chia rõ ràng thì chỉ cần làm vừa miệng, ăn vào có mùi thơm là được, cũng không cần quá để ý tiêu chuẩn của đường phố, chỉ cần mùi vị đạt tới mức tốt nhất là được.”
Giang Kỳ thông suốt, vỗ tay: “Anh nói đúng nhờ!”
Cậu bưng mâm lên, chuẩn bị cầm về phòng bếp: “Có linh cảm rồi, chiều tôi sẽ thử lại!”
Nếu là thành phẩm thất bại thì cũng không cần thiết phải gắng gượng ăn hết, Giang Kỳ định chiều nay sẽ đi cho mấy con chó mèo lang thang, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của Lục Cẩn Trạch.
[Thật ra thì ăn ngon lắm, tiếc là… lúc nãy không ăn thêm mấy miếng.]
Giang Kỳ: “…”
Hiểu rồi, hóa ra anh là người như thế này à Lục Cẩn Trạch.
Nghĩ rất hay, dễ nghe hơn nói đấy, lần sau có thể nghĩ nhiều hơn chút.