Một tuần trôi qua, ngày hội thảo cũng sắp đến, lại thêm hôm ấy phải trực tiếp trên sóng truyền hình nên Lâm Diệp cần chuẩn bị đến trước thời gian đó vài hôm.
Theo lịch hẹn, 29 cô phải bay đến thành phố H nhưng do công việc ở bệnh viện cũng như trường học, trợ lý đã phải xếp ngày 30 trong tháng cho cô, tính ra là mất một ngày, chưa kể chương trình lên sóng ba ngày liên tiếp.
Kế hoạch xong xuôi, cuối cùng cũng chỉ có một ngày nghỉ ngơi, một ngày làm quen môi trường, hôm sau là lên sóng.
Cứ như vậy mà làm.
Buổi tối, Lâm Diệp thu xếp quần áo cho vào vali thì người bên cạnh mè nheo đòi theo.
Tay anh bất tiện nhưng lại suy nghĩ ra nhiều thứ khiến cô chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, Lục Hàn Thuyên lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ thích gây sự, hết làm nũng sẽ nói ra vô số những điều vô lý.
Ví dụ như, anh bảo nếu cô cho anh theo, việc lặt vặt như rót nước bưng trà, anh sẽ có thể giúp một tay, bởi vì anh chỉ còn một tay. Lại thêm anh có thể giúp mẹ Lâm trông chừng Lâm Diệp, tình hình chính xác của cô anh sẽ báo cáo đầy đủ chi tiết.
Người đàn ông tựa cằm lên vai cô, ở phía sau lưng dán mắt nhìn hai bàn tay nhỏ đang gắp quần áo đặt vào cẩn thận, trong đám vải thô kia anh chỉ nhìn thấy áo sơ mi và quần, một vài cái váy công sở.
Lục Hàn Thuyên cũng yên tâm khi Lâm Diệp ra ngoài vẫn luôn kín đáo, cho đến khi anh nhìn thấy cô xếp đồ con cho vào.
Nhìn bộ đồ con mát mẻ với nhiều dây, anh nghi hoặc: "Em mang nó theo làm gì?"
Lâm Diệp nhanh chóng xếp vào, liền nói: "Em nghe bảo khách sạn em ở vừa hay gần biển, em muốn vừa làm việc cũng có thể vừa giải trí!"
"Mặc thế kia sao?" Lục Hàn Thuyên khó chịu, tuy thế anh vẫn không nở lớn tiếng.
Thật ra anh sẽ không có ý phản đối nếu cô ăn vặn bình thường, nhưng bộ đồ con nhỏ nhắn màu vàng đầy ngọt ngào kia là bikini đi biển, chỉ có một mảnh tam giác che phía trước cùng một sợi dây mắc ra sau, chỗ eo là hai sợi dây cột vào nhau.
Thêm áo tắm con, nhỏ nhắn, lộ liễu, không cần nhìn cũng biết cô vốn dĩ là khoe trọn lưng trần nếu mặc nó, lại thêm...
Ở với Lâm Diệp một thời gian, Lục Hàn Thuyên không tránh khỏi việc cô gái nhỏ ở nhà không mấy ý tứ, ví như việc cô mặc váy ngủ hai dây lại không mặc đồ lót, lượn lờ trước mắt anh.
Dù là bạn trai trên danh nghĩa anh cũng cảm thấy nên cho cô chút tôn trọng nhất định, vì vậy anh chỉ đành quay mặt đi xem như không thấy gì.
Bây giờ thì sao? Lâm Diệp bạo dạn muốn mang đồ tắm con này vừa đi làm việc vừa đi du lịch.
Lâm Diệp chu chu môi, đôi mắt đẹp tròn xoe long lanh: "Thì làm sao chứ? Rất đẹp mà!"
Đúng là... Rất đẹp!
Tưởng tượng thôi cũng ra được vóc dáng người con gái trong lòng khi mặc đồ bơi, vòng một đẫy đà tròn trịa lộ khe rãnh sâu, lại xuống một chút là eo nhỏ, xuống tí nữa là mông cong vểnh, chưa kể thân hình chung quá đẹp mắt.
Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Không được! Anh không cho phép!"
"Em thấy đẹp mà!" Lâm Diệp xoay đầu nhìn anh, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu là mong chờ.
Trong con ngươi đen nhánh chứa trọn hình bóng anh, cả bóng dáng của cái nhíu mày bất kham kia đang hiện rõ trên gương mặt tuấn tú.
"Anh biết! Nhưng... Nhưng em không cho anh theo, em một mình ở đó lại ăn mặc thế này."
Nên nói thế nào đây? Lâm Diệp quá mức xinh đẹp, từ đó cũng khiến thâm tâm anh sinh ra đố kỵ.
Anh không muốn người đàn ông nào khác nhìn thấy thân thể cô, càng không muốn bọn họ nhìn người phụ nữ của anh chứa đầy 'thèm khác'.
Cùng là đàn ông, anh hiểu rõ những người đàn ông khác có suy nghĩ gì.
"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên cọ mũi lên vai trần mảnh mai, hít sâu một hơi thơm dịu từ da thịt trắng sữa.
Thân thể nhỏ vì hơi thở nóng hổi kia có chút kỳ lạ, Lâm Diệp để anh hôn từ sau gáy đi xuống bả vai, lúc sau giọng anh ấm áp vang lên bên tai: "Để anh đi cùng, có được không?"
Lâm Diệp nhìn anh, Lục Hàn Thuyên cũng đối mắt với cô. Hai người trong khoảng không gian của phòng ngủ gần sát bên nhau, truyền qua không khí chút hơi nóng tình yêu.
Ánh mắt anh lấp lánh, sáng lên nét dịu dàng đầy mong chờ.
Cô gái nhỏ rơi vào trầm tư, nghĩ một lúc cô khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen dài rũ xuống một bên vai làm nổi bật làn da trắng mịn, điểm lên trong mắt người đối diện một loại cảm giác hấp dẫn, thu hút có chút ngọt ngào.
Môi mỏng hé mở đầy dịu dàng, cánh môi nhỏ nhắn thốt lên âm hưởng quan tâm: "Vậy... Chuyện ở sở cảnh sát?"
"Anh sẽ hỗ trợ từ xa!" Lục Hàn Thuyên đến nghĩ cũng chẳng cần nghĩ.
Lâm Diệp thấy anh dứt khoát như đã định ý, cô gật gù xem như chấp nhận.
Dù sao, người đàn ông này cũng bướng bỉnh không thua gì cô, tuy cánh tay đã phải treo lên nhưng ngày ngày vẫn đam mê điều tra ở sở cảnh sát.
"Được rồi! Xem như là anh cùng em đi du lịch đi!" Lục Hàn Thuyên kiên quyết bỏ một câu.
Lâm Diệp còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy anh đẩy người đứng dậy, bóng dáng cao lớn đầy kiêu ngạo, bước chân lớn nhưng không vội đi đến tủ quần áo.
Bóng lưng ấy rõ ràng tỏ ra biết bao sự vui sướng nhưng cách anh thể hiện lại giống như 'đây là nghĩa vụ của một người bạn trai'.
Kỳ thật, đi làm lại có một người theo bên cạnh, từ việc ăn uống nghỉ ngơi luôn có 'giám sát viên' khiến Lâm Diệp thấy khó chịu, cho đến khi nghĩ đến người bên cạnh mình là Lục Hàn Thuyên, cô tự nhiên lại thấy yên tâm hẳn ra.
Hành động nhanh gọn lại dứt khoát lấy quần áo trong tủ đồ mang đến đưa cho cô khiến Lâm Diệp bất giác bật cười, vươn tay ra để nhận lấy đồ của anh, loay hoay gấp gọn cho vào chỗ trống bên cạnh vali.
Nhìn đống quần áo của cô lại có thêm màu sắc quen thuộc đặc trưng của anh, trái tim cô nhảy lên một nhịp.
Cứ như, hai người đã thật sự sống cùng nhau... Nói xấu hổ một chút thì chính là đang trong mối quan hệ 'vợ chồng'.
Lục Hàn Thuyên cảm nhận được một niềm vui lan tỏa trong thân thể, sự vui vẻ này khác với những lần anh phá án thành công, khoảnh khắc bắt tội phạm về quy án cũng không cháy bỏng và dữ dội như lúc này, thời khắc Lâm Diệp chấp nhận anh.
Điện thoại của Lâm Diệp reo lên khi vừa dọn xong quần áo của Lục Hàn Thuyên.
Anh nhìn theo ánh mắt cô liền hiểu ý, đi đến giúp cô lấy điện thoại.
"Ai thế?" vừa hỏi Lâm Diệp vừa đưa tay ra đón lấy điện thoại.
Trước khi đặt điện thoại vào tay cô, anh theo đó thốt ra một cái tên.
"Lĩnh Niệm!"
Ấn nghe, áp điện thoại vào tai.
Bên kia đầu dây cô gái nhỏ vui mừng vì tiếng điện thoại đã được kết nối, háo hức gọi một tiếng: "Giáo sư Lâm!"
Lâm Diệp cười, "Lĩnh Niệm!"
"Giáo sư Lâm! Nghiên cứu của trường hôm qua đã được gửi đi, hôm nay đã nhận được kết quả trúng tuyển vào vòng trong! Em muốn báo tin tốt với cô!" Lĩnh Niệm như một đứa trẻ, muốn lan tỏa sự hạnh phúc này đến người mà bản thân mong chờ được khen ngợi nhất.
Lâm Diệp không khiến con bé thất vọng, vui vẻ khen một câu: "Tốt quá rồi!"
"Giáo sư! Em vui quá! Hôm qua bận quá, lúc em tan làm thì cũng muộn rồi nên không gọi được cho cô. Bây giờ mới dám báo tin tốt! Hihi..."
Tiếng cười trong trẻo dễ thương, Lâm Diệp giống như nhặt được một món bảo vật.
Lĩnh Niệm, thế nào đi nữa tương lai cũng là cô bé có triển vọng, có khi danh tiếng còn vượt trội hơn cả Giáo sư Lâm mà con bé thần tượng.
Lâm Diệp bật cười thành tiếng, lâu ngày không nói nên được cơ hội hai người trò chuyện thêm một lúc, Lĩnh Niệm và Lâm Diệp có rất nhiều điểm tương đồng, nói chuyện cũng hợp nhau.
Bạn gái mình cùng học trò nói chuyện vừa lâu vừa buồn chán, đôi lúc sẽ nghe thấy mấy tiếng cười giòn giã của Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên còn không dám tin đây là giáo sư Lâm mà anh quen biết.
Nhưng phúc phần bạn trai thì đành thôi, cô nói chuyện điện thoại, anh đi rót nước cho cô, lại ngồi bên cạnh đấm chân bóp vai cho Lâm Diệp.
Bạn nhỏ Lâm còn được người ta đút cho mấy quả nho, sung sướng chẳng khác nào một quý bà.
Đây là gì nhỉ? Phải biết thức thời!
Từ đây đến sáng mai, có khi Lâm Diệp sẽ đổi ý. Vậy nên, việc trở thành một anh bạn trai 'gương mẫu' là vô cùng cần thiết.
Lâm Diệp nói điện thoại xong, Lục Hàn Thuyên hai mắt nhìn cô đầy ý cười.
Anh hỏi: "Xong rồi à?"
Lâm Diệp gật đầu, định đặt điện thoại xuống thì Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Em không nhớ nên gọi thêm một cuộc gọi nữa sao?"
"Để làm gì?"
Để làm gì?
Lâm Diệp nghi hoặc.
Lục Hàn Thuyên nhướng mắt: "Thì… Anh…"
Anh chỉ ngón trỏ vào mình, ngầm tỏ ý để Lâm Diệp hiểu cuộc gọi kia để làm gì. Nhưng cô gái này ngốc cũng thật biết chọn thời điểm, lúc này lại không hiểu ý anh.
Lục Hàn Thuyên dán người đến: "Thì… Chính là việc anh cùng em đi đến thành phố H. Em nói xem… Vé máy bay. Anh. Em…"
Người đàn ông vừa nói vừa chỉ ngón tay làm hành động giải thích, hết chỉ vào anh lại chỉ đến cô.
Đầu Lâm Diệp như có một tia sét đánh ngang qua, đại não báo lên một tiếng 'ting'.
Cô hiểu ý, che miệng cười một trận, Lục Hàn Thuyên nhìn cô chằm chằm mặt dày không biết xấu hổ.
Ý của anh là việc vé máy bay phải đặt thêm một vé để cho cả anh ngày mai cùng theo.
Chờ Lâm Diệp cười xong, Lục Hàn Thuyên lại lần nữa gật đầu kiên quyết: "Có đúng không?"
"Đúng! Đúng!" Lâm Diệp họa theo, gật đầu nghiêm túc nhưng cứ thấy buồn cười.