Vết thương trên mặt Lâm Diệp ngày càng rõ.
Mọi người vội vã chạy đi tìm đá, tìm thuốc chẳng ai để ý cánh tay Lục Hàn Thuyên đang chảy máu.
Lúc nảy Phương Hồng giằng co quá mạnh đã bất cẩn động vào cánh tay băng bột của Lục Hàn Thuyên, bên trong ống quấn máu tươi không ngừng chảy ra.
Anh cảm thấy tay mình nhói lên nhưng không biết có phải thân thể đàn ông săn chắc nên không biết đau hay không, trước mắt gương mặt nhỏ của Lâm Diệp vẫn quan trọng hơn.
Lúc đụng xe anh không những gãy tay, còn bị một mảnh kính thủy tinh đâm vào bắp tay, cắt một đường dài, mới hai hôm nên chuyện vết thương chảy máu là điều dễ hiểu.
Cũng may trời độ, Lục Hàn Thuyên chỉ bị xô xát nhẹ, đầu óc vẫn còn dùng được.
"Có sao không? Ban nảy... Anh rõ ràng rất đau?" Lâm Diệp không để ý đến mình, chỉ lo cho anh bị thương.
Lúc anh ngã ra đất cô nghe anh kêu một tiếng, nhưng tiếng hét của Phương Hồng đã áp đảo tiếng rên đau của anh.
Người đàn ông không để ý đến vết thương của mình, chỉ chăm chăm vào mặt cô.
"Mặt em sưng rồi? Chườm đá một lúc, nếu không khỏi chúng ta đến bệnh viện!"
Lâm Diệp nhìn anh không rời mắt, câu hỏi của cô anh cũng không thèm trả lời. Ngược lại, anh luôn miệng...
"Sao lại đỏ thế này? Ra tay thật độc ác!"
Sau đó anh lại:
"Không được, chờ chườm đá thì lâu lắm! Đi thôi, đi bệnh viện!"
Gương mặt là bộ phận quan trọng nhất của Lâm Diệp, bị đánh còn không biết đỡ, anh mà không chạy vào có khi hai má Lâm Diệp giờ đã sưng vù như bị ong đánh.
Cô gái nhỏ ngồi đờ ra trên ghế, hai mắt sáng hiện rõ sự khẩn trương của người đàn ông, cô đang quan sát biểu cảm trên gương mặt anh, chẳng hiểu thế nào lại nhìn thấy khóe mắt anh đỏ.
Mắt Lâm Diệp có phải bị ảnh hưởng gì rồi không?
"Diệp Diệp! Em có nghe không? Diệp Diệp?" Lục Hàn Thuyên gọi mấy tiếng liền, Lâm Diệp không trả lời.
Sao cô lại nhìn thấy anh như đang muốn khóc? Lại nghe thấy giọng anh trầm xuống, giống như cổ họng bị thứ gì đó đè nặng.
Gọi cô rất nhiều lần, Lâm Diệp một chút phản ứng cũng không có.
Khi mi mắt cô nâng lên, anh cũng dời tầm mắt từ bên má đỏ sưng tấy của cô lên, ánh mắt đẹp như đang cười thế là chạm phải đôi mắt phượng nghiêm nghị của anh.
Lâm Diệp mấp máy môi, Lục Hàn Thuyên chớp mắt khó hiểu, cho đến khi cô hít sâu một hơi lấy dũng khí gọi một tiếng: "Hàn Thuyên!"
Thanh âm ngọt ngào lại nhẹ nhàng, không dùng quá nhiều sức nhưng để lại trong lòng ngực anh một sức nặng vô hình.
Thấy anh nhíu mày khó hiểu, xong lại lắc đầu, sau đó hai mắt mở to kinh ngạc, biểu tình chớp mắt khó tin, toàn bộ những các biểu cảm bất ngờ đều bị cô gái đối diện thu vào trong mắt, anh 'hả' một tiếng.
Sự khủng hoảng lần đầu tiên xuất hiện ở người trầm tĩnh như anh.
Lâm Diệp buồn cười vì anh lúc này trông thật khác, đôi chút trẻ con trong thân thể một người lớn. Một người đàn ông nói trẻ không trẻ, nói già cũng không đúng.
Mãi một lúc anh mới đưa tay véo mũi nhỏ đầy cưng chiều của Lâm Diệp: "Sớm biết em gọi tên tôi ngọt ngào như vậy, tôi nhất định đã hiến dâng tính mạng mình cho em!"
"Anh nói bậy!" Lâm Diệp vung tay đánh vào ngực anh một cú.
Ai đó giả vờ kêu lên như bị đánh trọng thương, khi thấy có thứ màu sắc kỳ lạ trên quăng quấn màu trắng, lúc này cô mới liếc đến tay anh, nhìn thấy băng vải thấm ít màu đỏ.
Hai mắt Lâm Diệp kinh ngạc mở to, giật mình khi phát giác anh bị thương mà đứng bật dậy: "Anh bị thương rồi!"
Lục Hàn Thuyên ban nảy còn thấy không đau, Lâm Diệp vừa nhìn đến anh lại thấy rất đau.
Cho đến khi máu chảy ngày một nhiều, thấm qua lớp vải băng trắng cuộn lấy bắp tay anh mới biết thì ra mình đã bị rách chỉ khâu bên trong.
"Lục Hàn Thuyên! Anh... Không được, đến bệnh viện, theo em đến bệnh viện!" Lâm Diệp giận đùng đùng, cô kéo anh rời khỏi phòng thẩm vấn.
Đá cũng chưa kịp chườm, thuốc chưa kịp bôi, Lâm Diệp tức tối đưa anh đến bệnh viện thành phố.
***
Lâm Diệp lái xe trong tình trạng đầu có chút choáng, một bên má vừa sưng vừa đỏ, nhìn vào còn tưởng cô bị bạo hành.
Lần trước Lục Hàn Thuyên đến bệnh viện phẫu thuật là Cao Chí Hùng khám cho anh, lần này cũng là anh ta chịu trách nhiệm khâu vết thương cho anh.
Lúc bác sĩ Cao làm tiểu phẫu bên trong giúp Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp ngồi ở ngoài chờ, y tá thấy cô cũng bị thương nên bảo Lâm Diệp cũng đi bôi thuốc.
Gương mặt xinh đẹp nói đánh liền đánh, không một chút nương tình. Dù nói gì, cũng không thể trách Phương Hồng.
Có lẽ, cô bé đã quá tuyệt vọng.
Trên đời này Phương Hồng chỉ còn duy nhất một người để yêu thương, quan tâm... Vậy mà, đến cùng cũng bị tước đoạt.
Càng nghĩ Lâm Diệp càng đau lòng...
Khám sơ qua vết thương của Lâm Diệp chỉ bị sưng không bị viêm, uống thuốc vài hôm là khỏi cũng có thể xem là vết thương không nặng.
Y tá tận tình giúp cô làm vệ sinh, bôi thuốc, tầm mười phút sau rất nhanh đã có thể đi.
Lâm Diệp còn đi đóng tiền viện phí cho người đàn ông 'thương tật' đang khâu trong phòng bệnh của bác sĩ Cao.
Quay lại thì Lục Hàn Thuyên vẫn chưa phẫu thuật xong, mấy cô y tá đi ngang qua hiếu kỳ nhìn vết thương được dán băng trên mặt Lâm Diệp mà không khỏi thì thầm to nhỏ.
Đại ý chính là nói Lâm Diệp 'hồng nhan bạc phận', nói cô xinh đẹp như vậy còn bị chồng đánh, mà người chồng ở đây chính là người đàn ông gãy tay cùng cô vào bệnh viện ban nảy.
Song lại so sánh Lâm Diệp với mấy cô gái khác, nói gì mà "Đẹp chưa chắc đã hạnh phúc!", còn nói "Đàn ông vốn dĩ xem trọng vẻ bề ngoài, bị đánh thế kia thì đến người bình thường cũng không chịu nổi!"
Có người chặt lưỡi thương xót, có người thì... Không cần nói cũng biết, cả gương mặt đều là khinh bỉ.
Nhìn liền biết mấy cô y tá đó chính là vừa vào đây nên không biết Lâm Diệp là bác sĩ ở bệnh viện, lời nào cũng có thể nói được.
Không hiểu bằng thế lực nào mà tin tức Lâm Diệp bị đánh nhập viện, phải khâu liên tục mấy mũi đến tai viện trưởng.
Vừa nghe tin ông từ tầng trên cùng của tòa nhà chạy xuống, Lâm Diệp chỉ ước rằng lúc này mặt đất nức ra để cô tìm cái lỗ chui xuống cho đỡ mất mặt.
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse, bản tên viện trưởng đeo trên túi áo, ông hai chân vội vàng, mồ hôi chạy vội rịn ra trên cái trán hiện đầy nếp nhăn.
Bác Triệu vừa thấy cô ở xa, đã vội vã kêu khóc: "Trời ơi! Tiểu Diệp! Con làm sao vậy hả? Là ai? Ai đã đánh con? Thật là, sao lại ra nông nỗi này chứ?"
Cho đến khi ông nắm lấy hai bàn tay Lâm Diệp, hồ hởi thở dốc cũng chưa thấy ông dẹp đi nỗi lo.
Hai ba câu an ủi bác Triệu, Lâm Diệp cũng bảo cô không sao nói bác ấy đừng lo.
Nhưng ông bác già nghe nhiều không hiểu, cô càng nói ông càng không tin: "Còn nói dối, cái má sưng to như cái bánh bao rồi mà còn nói không sao?"
Lâm Diệp cười, má bị căng đau nên cô kêu lên một tiếng.
Triệu Nhất Hoàng nghiêm giọng chỉ trích, chờ ông nói xong bực bội tích tụ thì Lục Hàn Thuyên bên trong cũng khâu xong vết thương.
Y tá mở cửa đi ra gọi người nhà của bệnh nhân Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp vỗ vỗ lên mu bàn tay Triệu Nhất Hoàng, trấn an: "Bác Triệu! Người nhà cháu ở trong, cháu vào gặp anh ấy đã!"
Anh ấy?
Mấy chữ này làm ông bác nảy lên suy nghĩ, "Thằng nhãi kia chắc chắn là bạn trai Tiểu Diệp!"
"Hẳn là tên ngốc đó đánh cháu đúng không? Để bác..."
Y tá lại gọi lần nữa: "Người nhà của bệnh nhân Lục Hàn Thuyên!"
Lâm Diệp đưa tay cao qua đầu để y tá nhìn thấy: "Tôi! Tôi là người nhà của Lục Hàn Thuyên!"
Triệu Nhất Hoàng nhất thời lú lẫn, ông quên mất Lâm Diệp vẫn chưa lập gia đình, khi cô nói cô là người nhà của Lục Hàn Thuyên, ông liền nghĩ đến cảnh cô bị anh đánh thành ra nông nỗi này.
Còn chưa nói xong với bác Triệu, ông ấy đã giận đùng đùng đi vào phòng khám của bác sĩ Cao.
'Rầm' một tiếng cửa phòng bị mở mạnh từ bên ngoài.
Anh Cao nhìn viện trưởng đột nhiên xông vào, lại nhìn Lâm Diệp đuổi theo phía sau.
Trên giường bệnh, Lục Hàn Thuyên đang mặc áo, anh còn chưa mặc xong chỉ mới xỏ một bên tay bị thương qua ống tay áo thì người bên ngoài đã xông vào.
Bác Triệu không thấy vết thương của Lục Hàn Thuyên vì nó đã bị ống tay áo sơ mi che lại, ông hầm hầm bước đến, không nói không rằng vung tay tát anh một cái.
Một tiếng 'chát' vang lên thâm thúy. Kéo theo...
"Bác Triệu!"
"Viện trưởng!"
Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, trước là của Lâm Diệp, sau là của bác sĩ Cao.
Triệu Nhất Hoàng mặc kệ mọi người phản đối, ông lớn tiếng: "Tên khốn nhà cậu, đàn ông cao lớn sao lại đi ăn hiếp một cô gái như vậy hả? Tiểu Diệp dù sao cũng là bạn gái cậu, không thể dịu dàng liền dùng vũ lực đánh người sao?"
Lục Hàn Thuyên không biết chuyện gì, anh Cao bật dậy khỏi ghế khi căn phòng vang lên tiếng 'chát' thật mạnh.
Bị đánh một cái thật bất ngờ, dù đối phương là một ông lão tóc đã hai màu thì Lục Hàn Thuyên vẫn không hiểu chuyện gì.
Trên người ông ấy là áo blouse bệnh viện, bên trong là sơ mi kẻ sọc trắng xanh, dưới là quần âu gọn gàng, chân đi giày da.
Nhìn gương mặt, rõ ràng là phúc hậu nhân ái nhưng... sao lại ra tay đánh người?
Lâm Diệp kéo bác Triệu không kịp, đã để ông đánh oan anh. Bạn đội trưởng bị tát vẫn còn chưa biết lý do vì sao, hơi nghiêng nghiêng đầu cầu cứu bằng ánh mắt với Lâm Diệp.
"Bác Triệu! Anh ấy không phải!"
"Không phải cái gì?"
Lần này Lục Hàn Thuyên và bác Triệu cùng hỏi.
Mọi người nhìn Lâm Diệp, căn phòng năm người thì bốn người đã dồn ánh mắt về phía cô.
Bác Triệu, đến là Lục Hàn Thuyên, rồi bác sĩ Cao, cả cô y tá gọi người nhà...
Lâm Diệp thở dài, đưa tay hướng đến Lục Hàn Thuyên, giới thiệu: "Bác Triệu! Anh ấy là đội trưởng đội cảnh sát, Lục Hàn Thuyên là anh ấy đã cứu con!"
Nhìn đến Lục Hàn Thuyên vẫn còn đang cần lời giải thích, Lâm Diệp giới thiệu với anh về ông bác Triệu Nhất Hoàng: "Đây là bác Triệu Nhất Hoàng, là viện trưởng bệnh viện thành phố cũng là bạn chí thân của mẹ em!"