Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Có người còn dùng sức dụi mắt thật mạnh.
Không có người nào tin được điều mình nhìn thấy.
Ninh Chiết đã hạ gục đám tay chân của nhà họ Bạch?
Không phải vừa nói mấy người này toàn là người có máu mặt sao? Tại sao ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng đánh không lại vậy? Đầu Ninh Chiết cũng "ong ong" lên mấy tiếng.
Mấy cách chiến đấu anh tự học lợi hại như vậy sao?
Hay là do đám tay chân của Bạch Phi quá vô dụng?
Nhìn đám tay chân ngã nhào trên mặt đất, Bạch Phi lập tức nổi giận. Nhiều người như vậy vẫn bị một tên bảo vệ quèn đánh ngã?
Nếu hôm nay mình không làm gì đó thì sau này mặt mũi của mình biết vứt đi đâu chứ?
Sự tức giận đã lấn át lý trí của Bạch Phi. "Tao sẽ giết mày!" Bạch Phi tức giận cầm chai rượu rỗng hòng đập vào đầu Ninh Chiết.
Trong lúc bất ngờ, tim Ninh Chiết đập thình thịch lên một cái, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã trực tiếp đá thẳng về phía trước.
"Bùm!"
Bạch Phi bị đá ra xa mấy mét rồi nặng nề ngã xuống đất, đau đớn đến nhe răng trợn mắt.
Lần này, đám đông lại bùng nổ.
Nhân viên bảo vệ này không chỉ đánh người của Bạch Phi mà còn ra tay đánh Bạch Phi trước mặt mọi người?
Chết!
Tên này chết chắc rồi!
"Nhà họ Tô bọn mày hay lắm! Chờ đó cho tao!" Bạch Phi gầm lên, giận dữ nằm trên mặt đất.
Tô Lan Nhược hoàn toàn hoảng sợ, lắp bắp khóc giàn gia: "Bạch thiếu gia, chúng tôi... chúng tôi thật sự không cố ý, chúng tôi..."
"Đi thôi! Cô giải thích với anh ta cũng vô dụng, cô cảm thấy anh ta giống người hiểu lý lẽ lắm sao?"
Ninh Chiết nhếch môi, kéo Tô Lan Nhược đang hoảng loạn đi.
Mặc dù trí nhớ của anh vẫn chưa trở lại, nhưng anh vẫn còn đầu óc để suy nghĩ mà.
Mọi việc đã rối tung lên rồi, có nói gì thêm cũng vô ích thôi! Nếu thật sự không được nữa thì nhờ Tống Thanh Diên ra mặt là được rồi!
Nhìn thấy Ninh Chiết và Tô Lan Nhược rời đi, đám người Tôn Vân Thạch mới kịp hoàn hồn lại rồi hoảng sợ bỏ chạy.
Ninh Chiết và Tô Lan Nhược rời đi rồi!
Nếu bọn họ còn không chạy nữa thì thế nào cũng bị đem ra làm chỗ trút giận Bạch Phi!
"Anh bị điên à? Anh gây ra rắc rối lớn rồi đó!"
Vừa lên xe Tô Lan Nhược đã tức giận nhìn Ninh Chiết. Bạch Phi lại bị làm xấu mặt.
Chuyện này có khác gì thêm dầu vào lửa đâu chứ!
Lần này, chẳng những không giải thích được với Bạch Phi mà còn khiến Bạch Phi tức chết.
Sắc mặt Ninh Chiết tối sầm, không nói nên lời nhìn Tô Lan Nhược: "Tôi làm vậy để cứu ai chứ?"
Không cần cô sầu não, chính anh cũng biết mà!
Nếu không phải vì cứu cô, làm sao anh có thể ghi thù với Bạch Phi chứ!
Hơn nữa, anh cũng đã nhiều lần nhắc nhở đó là rượu giả.
Hiện tại xảy ra chuyện làm sao có thể trách anh được?
Thật sự là bản thân táo bón còn trách bồn cầu không đủ sức hút!
Tô Lan Nhược không nói nên lời, im lặng hồi lâu rồi cũng run rẩy khởi động xe. Suốt dọc đường đi cả hai đều im lặng.
Lúc trở về nhà, vừa thấy Ninh Chiết theo Tô Lan Nhược xuống xe, sắc mặt Triệu Thục Viện lập tức sa sầm xuống.
"Cậu mau cút ra khỏi đây!"
Triệu Thục Viện tức giận chỉ về phía cửa: "Đừng bước vào làm bẩn sàn nhà của tôi!"
Vừa nói, Triệu Thư Viễn vừa chộp lấy tách trà trước mặt ném mạnh vào người Ninh Chiết.
Ninh Chiết vội vàng né tránh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!