Quỳ xuống?
Nhìn thủy tỉnh trên mặt đất, sắc mặt Tô Lan Nhược tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt trào ra.
Cô đang mặc một chiếc váy ngắn, nếu cô quỳ trên đó, không phải đau chết Sao.
Ngay lúc Tô Lan Nhược đang bối rối, Phượng Mị nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa vào.
“Bạch thiếu, sao lại phát hoả lớn như vậy?” Phượng Mị mỉm cười hỏi Bạch Phi.
Bạch Phi tức giận chỉ vào đám người, nghiến răng nói: “Chị Phượng, hôm nay tôi nể mặt chị nên mới tới đây! Vậy mà Tô Lan Nhược lại mang rượu giả ra bồi tội
Tôi. Rượu giả?
Phượng Mị khế cau mày, lập tức cầm một ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Lập tức, sắc mặt cô cũng trầm xuống.
Tô Lan Nhược sợ tới mức vội vàng nhìn về phía Phượng Mị với ánh mắt cầu cứu.
“Tự mình giải quyết chuyện này đi!”
Phượng Mị lắc đầu thở dài, sau đó vỗ bả vai Bạch Phi: “Bạch thiếu, anh cũng biết quy tắc chỗ tôi! Chuyện này tự anh xem rồi xử lý vậy!”
Nói xong, Phượng Mị đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng.
Cô gọi Bạch Phi qua cho Tô Lan Nhược nhưng chính Tô Lan Nhược lại tự mình gây rối.
Ai là người có lỗi đây?
Nhìn bóng lưng Phượng Mị rời đi, mặt Bạch Phi không khỏi co giật nhẹ. Anh ta nóng lòng muốn xử lý Tô Lan Nhược.
Nhưng anh ta không dám!
Xung đột thì có thể, nhưng không được có máu, chứ đừng nói đến mạng người!
Đây là quy tắc của Phượng MỊ. Người phụ nữ này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cha của anh ta - Bạch Nhạc Chương đã cảnh cáo anh ta rất nhiều lần rằng không được gây rối với người phụ nữ này.
“Tô Lan Nhược, ông đây đợi cô ở bên ngoài! Tốt nhất đừng để ông đây gọi người đưa cô ral”
Bạch Phi liếc nhìn Tô Lan Nhược với vẻ mặt dữ tợn rồi tức giận bước ra khỏi phòng.
Tô Lan Nhược bối rối, khóc nức nở nhờ Tôn Vân Thạch giúp đỡ: “Tôn thiếu, mau gọi điện thoại cho cha anh, nhờ cha anh can thiệp giúp...”
Bây giờ không thể trông cậy vào Phượng Mị, cô chỉ có thể trông cậy vào cha của Tôn Vân Thạch.
Lòng Tôn Vân Thạch khế động, hiện tại anh ta sợ dẫn lửa thiêu thân, không muốn dính đến Tô Lan Nhược!
Nhưng anh ta thật sự không muốn thừa nhận trước đó mình khoác lác. Chuyện rượu giả đã khiến anh ta rất xấu hổ rồi.
Nếu để cho người khác biết ngay cả chuyện cha anh ta quen biết với Bạch Tứ Gia cũng là giả thì sau này có lẽ sẽ không cần lăn lộn trong giới này nữa.
“Để tôi thử xem sao
Tôn Vân Thạch ngoan cố đồng ý, cầm điện thoại đi sang một bên, giả vờ gọi điện cầu cứu nhưng thực tế anh ta thậm chí còn không bấm số.
Một lúc sau, Tôn Vân Thạch đi tới với vẻ mặt tuyệt vọng: “Cha tôi đang tắt máy...”
Nghe Tôn Vân Thạch nói vậy, Tô Lan Nhược đột nhiên rơi vào tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.
Tôn Vân Thạch hơi do dự, sau đó thì thầm với Tô Lan Nhược: “Thật sự nếu không được thì cứ làm theo những gì Bạch thiếu nói trước, sau đó tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện!”
“Tôn thiếu, sao anh có thể nói như vậy?” Trần Hân Di tức giận.
“Bây giờ không làm như vậy thì tôi có thể làm gì khác sao? Cô cho rằng tôi không đau lòng sao?”
Tôn Vân Thạch lập tức trừng mắt nhìn Trần Hân Di: “Cô cũng thấy bây giờ Bạch thiếu rất tức giận, nếu đợi lâu, anh ta nhất định sẽ càng tức giận hơn, đến lúc đó Lan Nhược sẽ chỉ... càng thảm hơn.”
Nếu Bạch Phi đợi lâu, e rằng ngay cả một vài người trong số họ cũng sẽ gặp nạn.
“Tôn thiếu nói đúng
“Đúng vậy, Lan Nhược, nhịn một chút đi
Nghe thấy lời nói của Tôn Vân Thạch, hai người kia cũng đồng thanh chen vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!