Đây là...
Tống Thanh diên!
"Là Tống chiến tướng!"
"Là Quỷ Túc chiến tướng Tống Thanh Diên!"
"Tên húy của Tống chiến tướng, là để anh gọi thẳng như thế sao?"
"Xin chào Tống chiến tướng!"
"..."
Nhận ra Tống Thanh Diên, đám người lập tức như. vỡ tổ,
Trong phút chốc, sự chú ý của mọi người đều đổ, đồn vào Tống Thanh Diên.
Ngay cả Bạch Nhạc Trương, người đang quỳ ở đó vì sợ hãi, cũng bị lãng quên.
Đây chính là Quỷ Túc chiến tướng Tống Thanh Diên à!
Đây chính là vị tướng lớn nhất Long Quốc á!
Là nữ tướng truyền thuyết 22 tuổi liền lấy thân phận nữ nhỉ bái tướng!
Tống Thanh Diên mặt đầy kiêu ngạo, chắp tay đi về phía Bạch Nhạc Chương, giống như đang đi dạo. trong vườn.
Đi đến đâu mọi người đều cúi chào và hành lễ.
Mọi người dưới quyền của Bạch Nhạc Chương đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ dù có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Tống Thanh Diên!
Toàn bộ Giang Châu không ai dám kiêu ngạo trước mặt Tống Thanh Diên cả!
Trong mắt Tống Thanh Diên, bọn họ chỉ là con kiến thôi!
Nhìn Tống Thanh Diên đang thu hút sự chú ý của hàng ngàn người, Tô Lan Nhược không khỏi xấu hổ.
Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Tô gia và là một trong tứ đại mỹ nhân của Giang Châu, cô chắc chẳn có niềm tự hào của mình.
Nhưng trước mặt Tống Thanh Diên, mọi kiêu ngạo của cô đều biến mất.
So với Tống Thanh Diên, cô thực sự chẳng là gì cả.
Thậm chí, cô còn không đủ tư cách để so sánh với người phụ nữ huyền thoại này
Cảm thấy xấu hổ, Tô Lan Nhược kinh hãi nhìn Ninh Chiết.
Tống Thanh Diên thật sự bị anh gọi tới đây sao?
Anh thật quen biết Tống Thanh Diên sao?
Nhưng không phải anh không gọi được sao?
Ninh Chiết không để ý tới ánh mắt của Tô Lan Nhược, mà nhìn Tống Thanh Diên không vui đi tới.
Không phải không nghe máy sao? Không phải tự cúp điện thoại à?
Bây giờ lại còn đến làm màu!
Ngay lúc Ninh Chiết đang âm thầm mắng Tống Thanh Diên, Triệu Thục Viện hưng phấn kéo áo Ninh Chiết, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, thấp giọng hỏi: “Con rể, con... thật sự biết Tống tướng quân sao? ”
Ninh Chiết bĩu môi, lười trả lời.
Dưới ánh mắt rực lửa soi mói của mọi người, Tống Thanh Diên cuối cùng cũng đi tới chỗ Bạch Nhạc Chương, nhưng cô không nhìn Bạch Nhạc Chương mà chỉ nhìn để trêu chọc Ninh Chiết.
Trong lòng Ninh Chiết vốn cũng không thoải mái.
Nhìn thấy ánh mắt của Tống Thanh Diên, anh càng cảm thấy không vui.
"Cô tới làm gì?”
Ninh Chiết có chút tức giận hỏi.
Tống Thanh Diên hơi nhướng mày, hừ một tiếng: Không phải anh chủ động gọi điện thoại cho tôi sao?"
"Nhưng không phải cô đã tắt điện thoại sao?” Ninh Chiết bĩu môi nói: "Tôi có chuyện muốn gọi cho cô, cô liền cúp máy, bây giờ không sao rồi, cô xuất hiện làm gì nữa?
"Không sao rồi á?" Tống Thanh Diên hừ một tiếng: "Tôi không tới, anh cho rằng anh sẽ không sao chứ?"
"Chắc chắn rồi!"
Ninh Chiết chỉ vào Bạch Nhạc Chương vẫn đang quỳ trên mặt đất: "Oô không thấy ông ấy quỳ xuống sao?"
Bạch Nhạc Chương này rõ ràng cũng biết mình.
Cho dù Tống Thanh Nguyên không tới, chỉ mỗi Bạch Nhạc Chương cũng sẽ gây nguy hiểm gì.
"Anh cho rằng, ông ấy thực sự quỳ xuống á?"
Tổng Thanh Diên vẻ mặt bưồn cười nhìn Ninh Chiết
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!