Cũng may tính cách của anh vốn thoải mái, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc kệ Bạch Phi thôi, nếu anh ta có âm mưu gì đó, cứ dùng nằm đấm nói chuyện là được!
Hàn huyên một hồi, Diệp Khinh Hậu gấp gáp đi tìm Bạch Nhạc Chương, liền vội vã cáo từ, mang theo Thất Cân rời đi.
Ninh Chiết cùng Diêu Chấn Hải uống trà một lúc rồi anh cũng trở về làm việc.
Nói là công việc chứ cũng chả có gì nhiều nhặn để làm: đi dạo không mục đích quanh công ty, rồi lại tụ tập khoác lác, tán phét với đồng nghiệp, cả buổi cứ như vậy trôi qua.
Lúc sắp tan ca, Ninh Chiết lại nhận được điện thoại của Tô Minh Thành.
"Ăn tối?”
Ninh Chiết nghĩ nghĩ, lắc đầu cười khổ nói: “Quên đi, tôi sẽ không đi, buổi tối tôi còn có việc.”
Tô Minh Thành gọi anh qua bên đó ăn cơm cũng không phải lăn đầu.
Mỗi lần đều có một đống chuyện để dong dài, nhiều khi ăn cơm xong cũng không yên ổn.
Bây giờ nói đến nhà bọn họ ăn cơm, anh nghe mà hơi rén.
Tô Minh Thành đương nhiên là hiểu Ninh Chiết đang rối rằm cái gì cười nói: "Cậu yên tâm đi, không ăn ở nhài hôm nay tôi làm chủ, chúng ta đặt bàn ở nhà hàng, không ai dám nhiều lời ý kiến. Bàn cũng đã gọi đặt trước cả rồi, coi như cho chú Tô này mặt mũi đi, đừng cự tuyệt”
Tô Minh Thành lời nói vô cùng chân thành.
Ninh Chiết do dự một lúc lâu, vẫn đáp ứng.
Tô Minh Thành làm người rất tốt, ông ấy đã nói như vậy, anh vẫn phải cho ông mặt mũi mới phải đạo.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Minh Thành liền gửi địa chỉ tới.
Hôm nay là cái ngày hãm gì không biết!
Lại là Trân Tu phường!
Mẹ nó!
Sơn trang bên kia mở cửa khai trương, nếu nhà hàng bên đó có thể đè ép Trân Tu phường thì tốt rồi!
Về sau mỗi lần mời khách ăn cơm, tiệc cưới thọ yến các loại, ai có tiền đều chọn Ngự Cảnh sơn trang!
Nếu được như mong muốn đó thì anh trả được nợ xong thành tỉ phú là chuyện một sớm một chiều!
Sau khi tan tầm, Ninh Chiết đón xe chạy tới Trân Tu phường.
Nhìn số dư trong tài khoản, Ninh Chiết trong lòng sâu não không thôi.
Sáu tháng vừa rồi tổng số tiền đi taxi đã băng tiền đi lại của nhiều năm trước cộng đồn vào!
Cả ngày đi taxi như thế này, không sớm thì muộn anh cũng cạp đất mà ăn!
Đến nơi, đi vào phòng, cả nhà Tô Minh Thành đều đã ở đây.
“Cậu dạo này có vẻ giống ông lớn đấy! Còn để một nhà chúng tôi ngồi đợi cậu nãy giờ."
Vừa nhìn thấy Ninh Chiết, Triệu Thục Viện liền xụ mặt xuống.
“Không ăn thì cút về đi! Mà nói nhiều nữa thì bà cũng cút luôn đi!"
Tô Minh Thành đen mặt nhìn về phía Triệu Thục. Viện: "Lúc trước tôi nói gì với bà? Bà xem như gió thoảng qua tai đấy à?"
Trước khi đến, ông đã cảnh cáo Triệu Thục Viện không cho phép bà châm chọc, khiêu khích, khinh thường Ninh Chiết, không chỉ lời nói mà vẻ mặt cũng phải hữu hảo với anh.
Triệu Thục Viện đáp ứng cho có xong rồi quay đầu liền quên?
Thấy Tô Minh Thành nổi giận, Triệu Thục Viện cũng không dám nói thêm, phẫn nộ ngậm miệng, im thín thít.
Tô Minh Thành gọi Ninh Chiết ngồi xuống cạnh mình, thân thiết hỏi thăm: "Nghe nói cậu bị đuổi việc?"
“Thật sự không có!” Ninh Chiết lắc đầu cười nói:
Tô tổng không phải có điện thoại của Diêu tổng sao? Chú nói cô ấy gọi điện thoại hỏi một chút sẽ biết tôi không có nói xạo.”
Chính anh rõ ràng đang sống rất tốt.
Cũng không biết nhà này nhìn kiểu gì nhìn ra anh bị đuổi việc.
“Đừng gọi tôi là Tô tổng, gọi Lan Nhược là được rồi” Tô Lan Nhược tiếp lời:" Tuy rằng chúng ta không còn là vợ chồng, nhưng coi như là người quen, không cần cố ý xa lạ như vậy”
“Cũng được!” Ninh Chiết gật đầu, nghiêm túc nói:
“Tôi thật sự không bị đuổi việc, tôi vẫn khỏe lắm!”