Trên đường trở về, Ninh Chiết lại bắt đầu suy đoán.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ, mình là bác sĩ?
Đã cứu mạng lão gia tử?
Vì thế nên lão gia tử mới nhất quyết muốn gả Tô Lan Nhược cho mình? Nghĩ tới đây, Ninh Chiết lập tức kích động.
Sau khi giao thuốc cho Ân Hoa trở về, anh lập tức cưỡi xe điện đến bệnh viện Khang Dưỡng.
Anh phải đi tìm lão gia tử để xác nhận suy đoán của mình!
Bây giờ tốt xấu gì anh cũng có thân phận cháu rể của ông, anh muốn đến bệnh viện Khang Dưỡng thăm ông, có lẽ bệnh viện sẽ không ngăn anh lại đâu nhỉ?
Quyết định xong, Ninh Chiết lập tức lên đường.
Mới vừa ra khỏi cổng công ty, Ninh Chiết đã nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang lái vào trong.
Đó là xe của Tô Lan Nhược.
Ninh Chiết dừng xe, muốn hỏi chuyện kia Tôn gia có thể giúp được không. Nhưng mà, Tô Lan Nhược đã lái xe chạy vượt qua anh.
"Hừ! Mặt nóng dán mông lạnh!"
Ninh Chiết nhún vai, khởi động xe bắt đầu chạy tiếp.
Tô Lan Nhược vẫn còn lo lắng chuyện kia nên căn bản là cô không hề nhìn thấy Ninh Chiết.
Lái xe vào bãi đỗ xe, Tô Lan Nhược không vội bước xuống mà ngược lại lấy điện thoại di động ra bấm số thử gọi cho Tôn Vân Thạch.
Kể từ tối hôm qua, cô đã gọi điện cho Tôn Vân Thạch rất nhiều lần. Nhưng điện thoại của Tôn Vân Thạch lúc nào cũng ở trạng thái tắt máy. "Tít...
Lần này, Tôn Vân Thạch cuối cùng cũng ngừng tắt máy.
Ngay lúc cuộc gọi vừa được kết nối, Tô Lan Nhược lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Tôn thiếu, cha của anh..."
"Lan Nhược, tôi vừa định gọi cho cô đây."
Tôn Vân Thạch ở đầu bên kia ngắt lời Tô Lan Nhược, anh ta thở dài: "Tôi rất muốn giúp cô, nhưng cha tôi không đồng ý!"
Sắc mặt Tô Lan Nhược lập tức biến đổi, cô lo lắng hỏi: "Tại sao chứ?”
"Còn không phải vì tên Ninh Chiết kia sao." Tôn Vận Thạch âu sầu trả lời: "Cha tôi nói, lúc trước các người không biết không có tội, may ra anh ta còn dễ nói chuyện. Thế nhưng tối hôm qua dù biết thân phận của Bạch thiếu gia rồi nhưng các người vẫn dám gây chiến như vậy, hiện tại có muốn cũng khó mà làm hòa được!”
Trái tim Tô Lan Nhược hung hăng co lại, cô vội vàng cầu xin: "Anh có thể giúp †ôi cầu xin bố anh lần nữa được không?”
"Được, tôi sẽ thử lại! Nhưng mà tôi không hứa là sẽ có kết quả đâu đấy." Tôn Vân Thạch đồng ý.
"Được!" Tô Lan Nhược liên tục gật đầu.
Sau khi nói một tràng lời cảm ơn, Tô Lan Nhược mới cúp điện thoại.
Khi Tô Lan Nhược xuống xe trong đầu cô vẫn tràn đầy lo lắng.
Cứ đi mãi, Tô Lan Nhược cũng không biết làm sao mình đến được văn phòng.
Ngẩn ngơ ngồi trong văn phòng một lúc, điện thoại của Tô Lan Nhược lại vang lên.
Tô Lan Nhược tưởng là Tôn Vân Thạch gọi đến nên nhanh chóng nhấc máy.
Nhưng mà người gọi đến lần này lại là cha cô, Tô Minh Thành.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói nặng nề của Tô Minh Thành đã truyền đến: "Lan Nhược, Bạch Tứ Gia vừa gọi điện cho cha. Hiện tại Bạch Tứ Gia rất tức giận, theo ý của ông ta, có vẻ ông ta muốn nhà họ Tô của chúng ta phải biến khỏi Giang Châu! Con mau về nhà đi, chúng ta cần bàn biện pháp đối phó! Còn nữa, nhớ chú ý an toàn..."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tô Lan Nhược trắng bệch.
Ninh Chiết không biết gì về chuyện Bạch Nhạc Chương đang nổi bão.
Trên đường đến bệnh viện Khang Dưỡng, anh không ngừng suy nghĩ về thân phận trước khi mất trí nhớ của mình.
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì một chiếc ô tô màu đen đột nhiên lao tới bên cạnh.
"Hậu gia, đúng là anh ta rồi!"