“Đến lúc đó em đi mua chút quà, anh mang theo đi là được.” Vương Nhạc Hạo cau mày, quay đầu nhìn khuôn mặt bà xã. “Em không đi cùng anh sao?”
Trần Tuệ rũ mắt, hốc mắt hơi đỏ lên.
“Không... Không cần, bọn họ cũng không muốn gặp em.”
Thấy dáng vẻ đáng thương này của vợ, Vương Nhạc Hạo đau lòng ôm bà ấy vào lòng.
“Bà xã không cần sợ, còn có anh ở đây mà. “Lần này anh chỉ đi gặp mặt cha, xem sức khỏe ông ấy như thế nào.”
“Còn về những người họ hàng kia, không cần phải qua lại với bọn họ, cũng không cần để ý làm gì.”
“Đối với anh mà nói thứ quan trọng nhất là bã xã và con trai, còn những thứ khác đều không quan trọng!”
Dựa vào trong cái ôm ấm áp của chồng, bà ấy có thể lắng nghe một cách rõ ràng tiếng tim đập thình thịch.
Trần Tuệ không khỏi đỏ mặt.
“Đáng ghét, em cũng không phải là người nhỏ mọn, anh không cần lo cho. em”
Khuôn mặt Vương Nhạc Hạo nghiêm túc, ông ấy chắp tay đứng lên.
“Nhà chúng ta đã sớm không so được với khi xưa, vất vả cả đời như vậy, không phải là để cho người khác đè lên đầu.”
“Con gái chúng ta đứa nào cũng rất tài giỏi, sao anh có thể sợ Kinh Đô nhà họ Vương cơ chứ.”
Đường phố Ma Đô, có hai chiếc xe Rolls-Royces đang chậm rãi chạy trên đường.
Tiểu Kha ở trong xe đang vùng vẫy để thoát ra khỏi cái ôm của các chị.
“Em trai lại thua rồi, nhanh nhanh nhanh, đến lượt chị rồi!"
Vương Tư Kỳ bắt em trai lại, thơm chụt một cái lên má em trai. Từ sau khi lên xe, Tiểu Kha đã bị mấy người chị bắt chơi trò chơi. Quy tắc rất đơn giản.
Búa bao kéo, ai thua sẽ phải thơm người thắng.
Mới qua mười phút, khuôn mặt Tiểu Kha đã đầy dấu môi, trông hệt như một chú mèo hoa.
“Em trai chơi với chị đi.” Vương Lạc Lạc nheo mắt, nhìn thẳng vào em trai.
Tiểu Kha giơ tay chà nước miếng ở trên mặt, không phục nghênh chiến với chị Tám.
“Kéo, búa, bao!”
Tiểu Kha: Bao
Vương Lạc Lạc: Búa
“Aiyo, vậy mà lại không thắng được em, buồn thật đấy.”
Khóe miệng Vương Lạc Lạc khế cong lên, nghiêng mặt về phía trước. Tiểu Kha nhẹ nhàng thơm lên má chị Tám một cái.
Làm cho Vương Lạc Lạc vui vẻ muốn chết.
Kể từ khi gặp em trai, cô ấy chưa được em trai thơm bao giờ.
Lần trước thấy chị Ba tặng “heo đất” cho em trai, em trai còn chủ động thơm chị ấy.
Chính vì thế mà cô ấy đã tổn thương rất lâu, đến hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Tiểu Kha cau mày nhìn các chị, cứ cảm thấy có gì đó sai sai. "Í, chị Năm đâu?”
Cậu chớp mắt, nghi hoặc hỏi các chị.
Vương Tư Kỳ dịu dàng giải thích.
“Chị Năm của em đi phỏng vấn rồi, bây giờ không có ở nhà.” Vương Văn Nhã vỗ đầu, ôm lấy em trai hỏi.
“Đúng rồi em trai, em có biết bay không?”
“Có chuyện gì với con rắn tám đầu kia vậy, về sau lại xảy ra chuyện gì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!