Tiểu Kha cảm thấy hơi khó tin, vội vàng nhéo mặt mình. “Oa, là thật này, mình về nhà rồi.” Cậu kích động nhảy xuống giường, đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tiểu Lưu ở cách đó không xa đang ra sức quét lá rụng, mấy người làm vườn đang tỉ mỉ cắt tỉa hàng cây, nhân viên an ninh đang ẩn thận đứng canh gác...
Toàn bộ trang viên nhà họ Vương đều vô cùng hài hòa, ngay ngắn trật tự. Cậu cười rạng rỡ, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Mới vừa bước chân ra khỏi cửa, cậu đã phát hiện ra cơ thể có gì đó bất thường.
Tiểu Kha nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận.
Chất lỏng linh khí bên trong đan điền mênh mông như biển lớn, trải rộng hơn trước gấp mấy trăm lần!
Kinh mạch trong cơ thể như hình Thương Long cuồn cuộn, mạnh mẽ trong suốt lại vô cùng dai dẳng.
Khí lực toàn thân tựa như vô tận. “Trúc cơ đỉnh phong!” Tiểu Kha kinh ngạc kêu lên, không dám tin vào sự thật trước mắt.
Dựa theo tốc độ tu luyện của cậu, nhanh nhất cũng phải hai năm nữa mới có thể tu luyện được đến cảnh giới này.
Vậy mà lần này cứu chị Tư, tu vi lại tăng vọt lên Trúc cơ đỉnh phong một cách thần kỳ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc trước sư phụ cậu điều động tinh huyết Long Phượng, cưỡng chế tăng tu vi lên cảnh giới Ngưng Nguyên.
Kỳ Trúc Cơ là thời kỳ quan trọng để tu sĩ mài dũa căn cơ. Cũng là thời khắc quan trọng quyết định hạn mức của tu sĩ.
Sợ tu vi tăng vọt dẫn đến căn cơ không ổn định, ảnh hưởng đến việc tu hành Sau này.
Thế là sư phụ cậu lại cắt đứt tu vi của Tiểu Kha lần nữa, làm cho cảnh giới tụt xuống...
Tiểu Kha nhăn mũi, thực sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Cậu lấy lại tinh thần, không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ cần cậu không chết là được.
Bằng không tất cả gà rán trong nhẫn trữ vật sẽ phải lãng phí hết.
Tiểu Kha cười híp mắt chạy xuống lầu, cậu gấp gáp muốn gặp lại người nhà! Phòng khách biệt thự.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi bắt chéo chân trên ghế thái sư.
Từ đầu đến chân bà ta đều là hàng hiệu, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Vương Nhạc Hạo ngồi trên ghế sắc mặt âm trầm, chăm chú nhìn thẳng người phụ nữ.
Chị em nhà họ Vương ngồi vây quanh, sắc mặt lạnh tanh như sương băng.
Chỉ là không nhìn thấy Trần Tuệ và Vương Tâm Như đâu cả, hình như là vẫn chưa xuống lầu.
“Lữ Thiến, không ở yên ở Kinh Đô đi, chạy đến Ma Đô nhà họ Vương tôi làm gì?”