Tiểu Kha nghi hoặc, xoay người lại xem xét, hình như vừa nãy cậu bé nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hắc.
Cho tới khi cậu bé quay đầu nhìn lại, chú chó đang ngồi trên đầu vai nay đã không rõ tung tích.
“Tiểu Hắc đâu?” Cậu bé lập tức mở rộng thần thức, xác định vị trí của chú chó đang rơi tự do.
Trong lòng thầm nghĩ, quạ vàng lập tức thay đổi phương hướng, lao xuống phía Tiểu Hắc...
Một con tàu chở hàng đang lướt trên mặt biển.
Trên boong tàu, một thuyền viên nhàm chán đang đứng ở đầu thuyền, cảm nhận làn gió biển thổi qua.
Anh ta giương mắt lên nhìn về phía chân trời, đột nhiên kêu lên một tiếng đây sợ hãi.
“Trời ơi, mau nhìn đi mau nhìn đi đó là người sao!”
Tiếng gọi ầm ï lập tức hấp dẫn những thủy thủ khác trong nháy mắt, mọi người nhìn theo hướng người kia chỉ.
Chỉ thấy trên trời cao có một bóng người nho nhỏ đang rơi vuông góc tự do, tốc độ nhanh như mũi tên bắn khỏi cung
Lúc này Tiểu Hắc rơi thẳng về phía đại dương, chỉ cách mặt biển vài trăm mét.
Mắt thấy đã sắp rơi vào biển rộng, nó bị dọa sợ đến mức nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Ở trong lòng, nó đã âm thầm mắng cậu chủ nhỏ một ngàn lần. Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên bên tai Tiểu Hắc, tốc độ rơi vào biển của nó từ từ chậm lại.
Mắt chó mở ra nhìn, nó thình lình nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cậu chủ nhỏ.
Tiểu Kha thả nó lại trên đầu vai, lập tức thay đổi phương hướng bay thẳng lên trời không.
Thuyền viên trên tàu chở hàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng dáng kia không chớp mắt.
Chờ tới khi bóng người kia biến mất nơi phía chân trời, nhóm thuyền viên mới lấy lại tinh thần.
“Đây là... Thần tiên biết bay sao?” “Tôi nhìn thấy gì vậy, có người đang bay sao?” “Ôi trời ơi, có phải tôi vẫn chưa tỉnh ngủ không, mau tát tôi một cái đi.”
“Ảo giác, nhất định là đã xuất hiện ảo giác...”
Cùng lúc đó, chương trình “Tuyệt Địa Cầu Sinh” mà vô số người đang chờ mong cũng được phát sóng đúng hạn vào lúc chín giờ ngày hôm nay.
Ma Đô, công ty Tinh Vân.
Trong văn phòng, đạo diễn Hoa cùng phó đạo diễn và nhà làm phim đang ngồi quây quần bên nhau.
Thời gian dần dần tới gần chín giờ, tâm trạng của ba người cũng càng ngày càng phấn khởi.
Phó đạo diễn Hứa Văn Quân dò hỏi đạo diễn Hoa.
“Lần này chúng ta có cần mua hot search không?”
Đạo diễn Hoa đan mười ngón tay vào nhau, nói với ông ấy.
“Chắc chắn phải mua hot search rồi, như vậy ratings sẽ cao hơn nhiều!”