Sau khi trở về phòng của mình, Tiểu Kha lập tức nhảy lên giường.
Cậu bé lấy gà rán và coca từ trong nhãn trữ vật ra, khuôn mặt lập tức rạng rỡ như hoa.
Cậu bé không nhịn được suy nghĩ viển vông.
Sau này phải đi mấy chuyến đến nhà họ Vương ở kinh đô nhiều hơn, dù sao. thì các chị của cậu bé cũng không cho phép cậu mua gà rán.
Sau khi ăn uống no nê, cậu bé ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Cùng lúc đó, nhà họ Vương ở kinh đô.
Mấy người đàn ông trung niên nhận được tin tức, đều lo lắng chạy vội về gia tộc.
Sau khi chứng kiến tòa nhà trung tâm sụp đổ, mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bên trong phòng họp, bầu không khí hết sức ngột ngạt, cảm giác đó khiến người khác nghẹt thở.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt bàn.
“Kế hoạch của lão Lục đã thất bại, có người thần bí đã cứu Vương Tư Kỳ.” “Hơn nữa người thần bí chắc hẳn cũng là người đã tập kích nhà họ Vương.”
“Trước đây lão Lý bắt Vương Tiểu Kha thất bại, rất có khả năng người này đã ra tay.”
Vương Lâm Phong bình thản lên tiếng, nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đầu.
Lão Nhị nhà họ Vương, Vương Trung Hoa tức giận đập bàn, hạ thấp giọng nói.
“Hừ, cho dù kẻ đó là ai, kẻ nào dám đến nhà họ Vương giở thói ngang ngược, thì bắt buộc phải trả giá đắt!”
Lúc này, lão Lục ngồi trong xó xen miệng vào nói.
“Người thần bí này có thực lực bất phàm, ngay cả đại cung phụng cũng chưa chắc có thể hạ gục được người này.”
“Tôi thấy hay là từ bỏ bàn cờ này thì hơn, nghĩ cách khác đi thôi.”
Vương Trung Hoa nghỉ hoặc nhìn lão Lục, không nhịn được mở miệng hỏi. “Chú còn có cách khác sao?”
Lão Lục nhà họ Vương nở nụ cười nham hiểm, lạnh nhạt mở miệng nói. “Người mặc áo trắng đã ở Ma Đô thì có thể chạy ra khỏi Hoa Hạ hay sao?” Vương Lâm Phong kinh ngạc nhìn ông ta, không biết ý ông ta là gì.
“Con gái của Vương Nhạc Hạo là Vuơng Văn Nhã, nghe nói gần đây tham gia một cuộc họp ở nước M..”
Sáng sớm. Tiểu Kha ở trong phòng nhổ ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt ra.
“Tốc độ tu luyện tăng nhanh hơn rất nhiều.”
Trong đan điền, hai quả cầu ánh sáng không ngừng tỏa ra linh khí thuần khiết, có thể được cậu bé trực tiếp chuyển hóa và hấp thụ.
Với tốc độ tu luyện này, khoảng hai tháng là có thể thử đánh vào Trúc Cơ Trung Kỳ.
Cậu bé vui vẻ đứng dậy, sắp xếp xong xuôi rồi vội vàng chạy xuống tầng.
Vừa đi đến phòng khách, cậu bé bỗng nhìn thấy chị bảy đang xem máy tính trên bàn ăn.
Trước sự tò mò, Tiểu Kha nhẹ nhàng bước đến bên cạnh chị gái của mình.
Một cái đầu tròn thò vào màn hình máy tính, trên màn hình tràn ngập những dòng chữ nhỏ xíu.
“Chị bảy ơi, chị đang làm gì vậy?” Vương Tư Kỳ quay đầu lại, dịu dàng giải thích với Tiểu Kha. “Đây là sách kế hoạch kinh doanh của tập đoàn Vương thị chúng ta.”