Mắt mày anh tuấn, màu môi như ngọc, tóc dài xõa sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo, đường nét sắc như dao gọt...
Cả nhà ngơ ngác nhìn Tiểu Kha, Vương Nhạc Hạo vẫn còn đang trong tư thế ôm bụng cười, cơ thể như bị hóa đá tại chỗ.
Tiểu Kha quay người lại, hóa thành dáng vẻ Vương Tư Kỳ.
Vóc dáng chữ S cũng được sao chép chính xác, chỉ có điều khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.
Vương Tư Kỳ có khí chất lạnh lùng, cao ngạo còn Tiểu Kha là trong sáng, đáng yêu.
Cậu lại xoay người tiếp, quay về dáng vẻ vốn có, cười hì hì nhìn cả nhà.
Lần này, cha và các chị chắc là đã tin rồi, không biết cậu có làm các chị sợ không nữa.
Mãi một lúc lâu sau, Vương Nhạc Hạo mới hỏi nhỏ:
“Con trai, con cũng có thể biến thành Tiểu Hắc à?”
???
Tất cả mọi người sững sờ, không biết cha mình đang nghĩ gì. Vương Tư Kỳ ngắt lời ông rồi hỏi Tiểu Kha:
“Em chính là tiên nhân áo trắng mà mọi người nói à?”
Tiểu Kha gật đầu đầy tự hào, mặc dù cách gọi “tiên nhân áo trắng” này cũng rất ngầu nhưng sư phụ từng nói không thể để lộ.
Vậy mình sẽ chỉ lộ một chút chút chút chút chút thực lực thôi, như vậy thì không tính là hoàn toàn trái lời sư phụ căn dặn.
Vương Tư Kỳ tiếp tục hỏi cậu: “Vậy làm sao em chặn được tên lửa đạn đạo Lôi-15?”
Tiểu Kha suy nghĩ rồi bịa ra một lời nói dối:
“Sư phụ cho em một báu vật rất lợi hại có thể cản được tên lửa nhưng bị nổ rất đau, em vẫn đang còn đau đây này!”
Tiểu Kha ấm ức chỉ vào ngực, giả vờ mình yếu đuối.
Lúc này, Vương Anh ngồi bên cạnh, trong lòng rối bời. Cô ấy không ngờ rằng mình vừa mới gặp em trai thì đã bị cậu làm kinh ngạc không biết phải nói gì...
Tiểu Kha kể sơ bộ lại một lượt cách mình vào căn cứ rồi cứu được chị gái ra. Trong đó lược bỏ phần lớn quá trình chiến đấu.
Nghe em trai kể, Vương Anh cảm động lau nước mắt, xót xa ôm lấy cậu.
Khi chị gái hỏi cậu học tu tiên ở đâu, cậu ấp úng.
“Là sư phụ em dạy cho em.”
Bốn người đều biết Tiểu Kha có sư phụ là một vị đạo sĩ già nên cũng không nghĩ ngợi gì.
Trong suốt quá trình nói chuyện, Tiểu Kha đã trả lời tận mấy chục câu hỏi, thực sự quá mệt.
Cuối cùng, cậu phải la hét kêu đói bụng thì người nhà họ Vương mới dừng hỏi.
Đợi Vương Anh mặc quần áo tử tế vào xong, cả nhà ra khỏi phòng bệnh, đi xuống dưới tầng.
Ở cửa bệnh viện, mười mấy binh sĩ ôm súng xếp thành hai hàng, cung kính đón mọi người lên xe.
Vương Anh đang định ngồi lên xe thì nghe thấy ai đó la lên. Cô ấy ngước mắt lên nhìn thì hóa ra chính là giáo sư Thẩm.