Tất cả các bạn nhỏ lập tức dừng bước, Tiểu Kha gần như không kịp phản ứng nên đụng phải người trước mặt.
Mọi người dưới khán đài bị thân hình đáng yêu này chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Hình ảnh trên màn hình quay lại chỗ Lục Thanh Lam.
Anh ta giải thích với mọi người.
"Những bạn nhỏ này là những bạn nhỏ may mắn được chúng tôi lựa chọn, mỗi bạn nhỏ được thưởng 100 ngàn, còn có những món quà tinh tế…"
Khán giả dưới khán đài thốt lên kinh ngạc.
Ông chủ đứng sau màn này thật hào phóng, tất cả cộng lại là một trăm triệu đấy!
Có người bày ra vẻ mặt hâm mộ, đáng tiếc bạn nhỏ trên sân khấu không phải mình.
“Vì sao tôi không sinh muộn lại mười năm chứ, đây chính là 100 ngàn đó!”
“Sinh muộn hai mươi năm cũng không tới lượt cậu, cậu có thể bảo đảm mình sinh ngày chín tháng mười không? Cười chết đi được.”
“Ông đây sẽ để mẹ mình sinh mổ trước không được sao?”
“Ồ có hiếu quá, mọi người, đây là đứa con có hiếu đó!”
…
Trong biển người bàn luận sôi nổi.
Lục Thanh Lam nhìn sân khấu, anh ta cầm lấy microphone và nhanh chóng nói.
“Đông Nam Tây Bắc!”
Trong thoáng chốc, hơn một nghìn bạn nhỏ tản ra bốn phía và nhanh chóng chạy về phía sau sân khấu.
Đội hình ngay ngắn trật tự, mỗi đứa nhỏ đều chạy rất nhanh, giống như là đã được huấn luyện qua.
???
Thừa dịp Tiểu Kha đang ngây người, cậu là người duy nhất còn lại trong số hàng nghìn đứa trẻ trên sân khấu.
Adv
Khán giả dưới khán đài cũng ngơ ngác nhìn lên sân khấu.
Lại muốn làm gì nữa?
Sau khi định thần lại, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hàng vạn người, cậu nhấc áo choàng rón rén chạy về phía sau sân khấu.
Tư thế chạy của Tiểu Kha giống như ngỗng, chỉ trách chiếc áo choàng quá dài.
Khi cậu chạy đến cửa sau sân khấu.
Két một tiếng, cửa đóng rồi!
Tiểu Kha uất ức nhìn cánh cửa đóng lại.
Cậu vừa định vận dụng linh lực của mình để bay vào, nhưng lại sợ bị lộ trước mặt nhiều người như vậy.
Làm sao bây giờ? Các chị đâu rồi?
Trên khán đài, mọi người đều thích thú nhìn cậu bé, có người còn che miệng cười khúc khích.