Buổi chiều tan học, Tiểu Kha vui mừng ôm cúp đi ra khỏi trường.
Ngoài cổng, Vương Ngạc Hạo và Trần Tuệ cười tươi chăm chú nhìn cậu, nhưng lần này cha không ngồi xe lăn nữa.
Hình như cha mẹ không để hai chị lớn đến đón mình.
Trong lòng Tiểu Kha thắc mắc, sao hôm nay cha không giả vờ bị bệnh nữa?
Khi cậu đeo cặp sách đi tới gần, Vương Ngạc Hạo ôm cậu lên.
"Con trai ngoan của cha, hôm nay con được thưởng gì hả?"
Tiểu Kha vẫn ôm chặt cúp, nghe cha nhắc mới giơ lên lắc lắc.
"Hôm nay có cuộc thi tài năng, con đã đạt giải nhất đấy!"
Vương Ngạc Hạo hơi ngạc nhiên, con trai mình có tài năng gì sao?
Ông ẵm cậu lên vai, nhẹ nhàng kẹp kẹp mũi cậu.
"Cục cưng, muốn cha thưởng gì thì cứ nói nhé."
"Vậy con muốn có một đầu bếp chuyên làm gà rán, rồi mỗi ngày ăn gà rán uống trà sữa, ăn…"
Trần Tuệ vội ngắt lời hai người, ăn thức ăn chiên rán mỗi ngày thì còn gì là sức khỏe nữa?
Tiểu Kha làm mặt giận dỗi, ấm ức, miệng càu nhàu cha đã bảo được xin bất cứ thứ gì mà.
Trần Tuệ trực tiếp nhéo mạnh vào người Vương Ngạc Hạo, khiến ông đau đến nỗi phải nhe răng rên rỉ.
"Vết thương của cha đã khỏi rồi sao, không cần ngồi xe lăn nữa ạ?"
Tiểu Kha biết còn hỏi.
Trần Tuệ cười nhẹ nói:
Adv
"Cha con ấy à, da dày như tường thành vậy, vết thương nhỏ này coi như đã khỏi rồi."
"À ra thế."
Ba người lên xe về nhà, Tiểu Kha đưa cúp cho mẹ xem.
Trên đó rõ ràng viết, cuộc thi tài năng trường tiểu học Ma Đô – Giải nhất.
Trần Tuệ âu yếm vuốt đầu cậu, khen cậu lên tận mây xanh.
Tiểu Kha mở điện thoại ra, lướt xem Weibo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!