Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ẩn Long - Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Đứng dưới lầu chờ đợi một hồi lâu, Tiêu Hân Hân bước chân khập khiễng đi ra khỏi khách sạn, ánh mắt nhìn về phía Trần Viễn mang theo mấy phần tức giận. Nhưng lúc này, bộ dáng của Trần Viễn lại hết sức thản nhiên, anh còn hướng về phía cô vẫy vẫy ta, nói ra.

“Này, có cần tôi giúp đỡ gì không?”

Trong lòng vốn đang mang theo lửa giận, nghe được câu này của anh, hai mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi trợn trắng.

“Không cần!”

“Ầy, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho cô, định hỏi cô có muốn tôi lấy xe đưa cô về nhà hay không? Nhưng mà, điện thoại của cô tôi không thể nào liên lạc được.”

Mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng nghe Trần Viễn nói thế, Tiêu Hân Hân không khỏi lục lọi trong người, lấy ra chiếc điện thoại đã sập nguồn, mở lên kiểm tra. Kết quả, điện thoại lúc này đã hết pin, dù cô có muốn liên lạc với người nhà cũng không có cách nào liên lạc được.

Trong lúc tức giận, Tiêu Hân Hân không khỏi hừ lên một tiếng.

“Hừ, vậy anh còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi lấy xe đến chở tôi về nhà?”

Nhìn dáng vẻ nhếch nhác, cùng với trạng thái chật vật của Tiêu Hân Hân lúc này, Trần Viễn chỉ nhún nhún vai đáp lại.

“Nếu cô muốn đi, thì tự mình đi lấy đi, tôi đây không rảnh.”

“Anh…”

Hai người bốn mắt bắt đầu trừng nhau. Sau một lúc lâu, Tiêu Hân Hân lúc này mới nhỏ giọng nói ra.

“Vậy bây giờ anh muốn tôi làm thế nào? Với trạng thái của tôi lúc này, cũng không có cách nào rời khỏi khách sạn một mình được?”

“Cầu xin tôi! Chỉ cần cô chịu cúi đầu cầu xin tôi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô.”

“Anh đừng có mà nằm mơ!”

Lời của Trần Viễn còn chưa nói hết, âm thanh tức giận của Tiêu Hân Hân đã vang lên. Ngay sau đó, cô dùng ánh mắt mỉa mai nhìn lấy anh.

“Anh đừng cho rằng, tôi bây giờ trông rất chật vật, anh liền có thể xem thường tôi. Tôi nói cho anh biết, đám người nhà của anh toàn là một lũ vô dụng. Nếu như không phải có tôi trợ giúp, anh nghĩ rằng em gái của anh có thể phẫu thuật thành công hay sao? Cha anh có thể an tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho em gái anh?”

Những lời này của Tiêu Hân Hân giống như cây gai đâm vào bên trong lồng ngực của Trần Viễn, trong ánh mắt của anh lộ ra dáng vẻ tức giận. Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống, dùng loại giọng điệu khinh khỉnh để đáp lại.

“Mấy người có tiền như cô lúc nào cũng nghĩ mình rất tài giỏi. Nhưng cô nhìn lại chính mình xem, cô cho rằng bản thân có tiền liền hay lắm sao? Có thể khinh thường người khác được sao? Tôi nói cho cô biết, đến một lúc nào đó, cô nhất định sẽ phải cầu xin tôi!”

“Ha ha ha, cầu xin anh? Anh nghĩ anh là ai vậy? Tiền của anh, chẳng phải đều lấy từ tôi đó sao?”

Đột nhiên bị điểm đến chỗ đau, sắc mặt của Trần Viễn nhất thời trở nên lúng túng. Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lúc này lại giống như nắm được thứ đồ vật gì đó, bắt đầu hướng về phía anh công kích.

“Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen nên anh cảm thấy rất mất mặt có phải không? Nhưng những gì tôi nói, đều chính là sự thật. Cái loại người như anh, ngoài việc cầm tiền của người khác không chịu làm việc ra, thì có thể làm nên cái trò trống gì? Anh, chính là một tên phế vật!”

“Cô…”

Bị nói đến điểm này, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó coi. Nhưng mà, những lời Tiêu Hân Hân nói đều chính xác, anh không có cách nào để phản bác được. Nhất thời, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng căng thẳng.

Ngay sau đó, cả hai đều không nói với ai, tự mình đi bộ trở về nhà. Đến trước cửa nhà, bước chân của Tiêu Hân Hân hơi dừng lại một chút. Sau đó, cô dùng ánh mắt có phần chán ghét, nói với Trần Viễn.

“Anh vào nhà trước đi, tôi không muốn cùng một tên phế vật như anh đi cùng.”

Lần này, Trần Viễn hoàn toàn không thèm phản ứng gì đến cô, anh chỉ đưa mắt liếc nhìn cổng chính của ngôi nhà. Sau đó, anh cầm lấy chìa khóa xe, ném trở về cho Tiêu Hân Hân.

“Tôi không muốn vào. Cô muốn vào, thì tự mình mở cổng mà vào đi!”

Nói xong, Trần Viễn liền dứt khoát xoay người rời đi. Nhưng lúc này, thân hình của Tiêu Hân Hân bỗng nhiên chắn ngang, chặn lấy lối đi của Trần Viễn, rồi nói.

“Hôm nay bố tôi trở về nhà, anh không thể nào bỏ đi được.”

Nghe nhắc đến người bố vợ chỉ gặp mặt một lần ở trong lễ cưới, hai đầu lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu chặt lại. Nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, Tiêu Hân Hân lại nói thêm vào.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!