“Hân Hân, cô có ở đó không, tôi có thứ này muốn đưa cho cô!”
Sau khi rời khỏi nhà của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn liền đi đến công ty của Tiêu Hân Hân để đưa cô xem đoạn ghi âm mà anh đã cố tình ghi lại trong lúc nói chuyện với Lý Tiến. Nhưng khi Trần Viễn đến văn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân, anh lại phát hiện cô không có ở đây.
Không còn cách nào khác Trần Viễn chỉ có thể soạn lấy một đoạn tin nhắn gửi qua cho Tiêu Hân Hân. Nhưng sau khi chờ đợi một hồi lâu không thấy Tiêu Hân Hân hồi âm lại cho mình. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút dự cảm bất thường.
Chính vì thế, sau một hồi do dự Trần Viễn liền quyết định gọi trực tiếp vào số điện thoại của Tiêu Hân Hân. Nhưng mà, lần gọi đầu tiên Tiêu Hân Hân lại không bắt máy. Đợi đến lần thứ hai, Trần Viễn lại nghe được âm thanh của một người đàn ông nào đó thay cho cô trả lời điện thoại của anh.
“A lô, ai vậy? Hân Hân vừa mới có việc ra ngoài, nếu như không có chuyện gì quan trọng, có thể nhắn lại với tôi để tôi chuyển lại cho cô ấy.”
Nghe được âm thanh trả lời của người này, thần sắc của Trần Viễn nhất thời trở nên cứng ngắc. Ngay sau đó, ánh mắt của anh lộ ra sự tức giận. Anh không nghĩ đến, Tiêu Hân Hân lại đi ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác. Hơn nữa, nghe cách xưng hô của anh ta, quan hệ giữa hai người bọn họ còn rất thân mật. Không cần đoán, Trần Viễn cũng biết được gã đàn ông đang cầm điện thoại của Tiêu Hân Hân là ai.
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm số!”
Sau khi nói xong lời này, Trần Viễn trực tiếp tắt ngang điện thoại. Sau đó, bàn tay của anh hơi buông lỏng xuống, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài bầu trời xa xăm. Trong lòng anh bỗng dưng trở nên trống rỗng, anh cũng không biết là mình đang suy nghĩ cái gì. Anh cũng không biết mình nên tức giận hay thất vọng. Nhưng cảm giác của anh lúc này thật sự rất tệ.
Lái xe rời khỏi công ty, Trần Viễn cũng không biết bản thân đang đi đâu. Anh chỉ nhìn thấy bầu trời càng lúc càng đen, phía trước mặt anh là một bờ biển kéo dài, phía trên sóng nước vỗ mạnh liên tục. Cảnh tượng này, nhất thời để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Sau một hồi suy nghĩ, anh mới sực nhớ ra đây chính là nơi mà anh và Lưu Thục Hiền đã gặp nhau vào sáng nay.
“Cô đang ở đâu? Có thể ra ngoài uống với tôi vài ly được không?”
Cũng không biết suy nghĩ như thế nào, Trần Viễn đột nhiên lấy ra điện thoại, sau đó gửi cho Lưu Thục Hiền một đoạn tin nhắn. Lần này Trần Viễn cũng không chờ đợi quá lâu, phía trên tin nhắn điện thoại của anh liền phát ra nhấp nháy. Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được phần tin nhắn hồi âm của Lưu Thục Hiền.
“Tôi đang ở phòng, anh đến đây chở tôi nhé?!”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này của Lưu Thục Hiền, nụ cười trên mặt của Trần Viễn liền trở nên rực rỡ hẳn lên. Ngay sau đó, anh cũng vội vàng nhắn tin đáp lại.
“Được, cô chờ tôi một chút. Năm phút nữa tôi sẽ có mặt.”
Lúc này, Lưu Thục Hiền đang nằm ở trên giường ngủ. Vừa rồi, cô mới từ trong phòng tắm bước ra ngoài. Sau đó nhìn thấy tin nhắn của Trần Viễn gọi đến, thế nên cô mới nhanh chóng đáp lại. Nhưng Lưu Thục Hiền lại không nghĩ đến, Trần Viễn lại chạy đến nhanh như vậy.
Chính vì thế, Lưu Thục Hiền mới lúc này vội vàng soạn ra tin nhắn.
“Anh chờ tôi một chút, để tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay.”
Trần Viễn đang ở trên đường lái xe chạy đến chỗ ở của Lưu Thục Hiền, thế nên anh cũng không có nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi đến. Sau hơn năm phút lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể. Rốt cuộc, chiếc xe ô tô của Trần Viễn cũng dừng lại ở trước cổng chung cư của Lưu Thục Hiền.
Lúc này, Trần Viễn mới đem điện thoải mở lên xem. Sau khi thấy được tin nhắn mà Lưu Thục Hiền đã gửi đến cách đây mấy phút, Trần Viễn mới vội vàng bật lên xem, rồi soạn tin đáp lại.
“Tôi đã đến rồi, cô đã xong chưa?”
Tin nhắn vừa mới gửi đến không có bao lâu, Trần Viễn đột nhiên nghe được tiếng bước chân của Lưu Thục Hiền đang từ phía trên cầu thang vội vàng đi xuống. Ngay sau đó, anh thấy Lưu Thục Hiền mặc một chiếc quần jean kết hợp với áo thun cổ ngắn, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô cùng tươi tắn đang hướng về phía anh vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Trần Viễn nhất thời không khỏi trừng lớn. Anh thật sự không nghĩ đến, sau khi ăn mặc như vậy Lưu Thục Hiền nhìn như trẻ ra hơn đến cả chục tuổi. Nếu như không phải biết rõ tuổi tác thật sự của cô, Trần Viễn vẫn còn nghĩ Lưu Thục Hiền chính là một cô nữ sinh vừa mới ra trường.
“Sao thế? Trên người tôi có dính thứ gì hay sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, không có rời mắt. Nhất thời, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra một chút nghi hoặc. Sau đó, cô hơi liếc mắt, nhìn lấy anh để hỏi thăm.
Nghe hỏi đến, Trần Viễn liền vội vàng ho khan một tiếng. Ngay sau đó, anh đưa tay chỉ về phía chỗ ngồi ở ngay bên cạnh của mình, nói ra.
“Khụ khụ, không có việc gì. Cô ngồi đi, chúng ta đi ra ngoài dạo mát một chút.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không dám tiếp tục nhìn về phía Lưu Thục Hiền nữa. Mà lúc này, anh lại không biết trong lòng của Lưu Thục Hiền lại phát ra một tiếng cười trộm. Cô làm sao không nhìn thấy được, bộ dáng ngơ ngác vừa rồi của Trần Viễn khi nhìn thấy cô xuất hiện.
Chỉ có điều, việc này chỉ cần suy nghĩ ở trong lòng là đủ, không cần phải nói phá ra ngoài. Chính vì thế, sau khi để cho Lưu Thục Hiền ngồi vào trong xe, Trần Viễn cũng vội vàng lái xe ô tô rời đi.
“Cô muốn ăn gì?”
Sau một lúc, Trần Viễn mới quay sang nhìn lấy Lưu Thục Hiền rồi lên tiếng hỏi thăm. Suy nghĩ một hồi, Lưu Thục Hiền mới đưa tay chỉ về phía trước, nói ra.
“Ở phía trước có một quán ăn đêm rất ngon. Nếu như anh đói bụng, vậy thì chúng ta ghé vào đó ăn chút gì đi.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng không có hỏi nhiều, liền làm theo chỉ dẫn của Lưu Thục Hiền, chạy đến một chỗ hẻm nhỏ. Anh cho xe ô tô dừng lại trở trước đường lớn, sau đó mới cùng Lưu Thục Hiền xuống xe, bước vào con hẻm.
Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện ở đầu ngõ, ánh mắt của mọi người đều không khỏi đổ dồn về phía Trần Viễn và Lưu Thục Hiền. Dù sao, việc Trần Viễn lái xe ô tô dừng lại ở đây cũng gây ra không ít chú ý. Hơn nữa, khí chất ở trên người của Lưu Thục Hiền thật sự quá mức bắt mắt. Hầu hết mọi người đều đưa ánh mắt đổ dồn nhìn về phía cô. Sau đó, bọn họ mới liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn.
Tất nhiên, những người này cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng lúc này của Trần Viễn. Anh rất nhanh liền chọn một vị trí trống trải, sau đó lau dọn sạch sẽ rồi mới để cho Lưu Thục Hiền ngồi xuống.
Mà những hành động nhỏ nhặt này của anh, lọt vào trong mắt của Lưu Thục Hiền lại hiện lên một ý nghĩa rất khác. Chỉ có điều, lúc này cô không có nói ra khỏi miệng, mà nhìn lấy anh mỉm cười.
“Thế nào?”
Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lấy Lưu Thục Hiền.
“Hì, không có việc gì. Tôi chỉ cảm thấy hôm nay anh rất đẹp trai mà thôi.”
Bị Lưu Thục Hiền nói lời trêu chọc, sắc mặt của Trần Viễn vậy mà hiện lên một chút bối rối. Ngay sau đó, anh liền lắc đầu mỉm cười.
“Đừng đùa tôi, tôi thì lúc nào chẳng đẹp.”
Lần này, đến phiên Lưu Thục Hiền nhịn không được, cười ra thành tiếng. Ngay lập tức, tất cả những người xung quanh lại lần nữa đưa ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Nhưng mà, tôi thật sự không biết anh lại là người vui tính như vậy.”
Cố nén lại cười, Lưu Thục Hiền hơi nghiêm túc nói ra. Đối với việc này, Trần Viễn không có đáp lại, mà chỉ nhún nhún vai, lộ ra bộ dáng hết sức bất đắc dĩ.
Sau một lúc, hai người đột nhiên nhìn nhau bật cười. Sau đó, cả hai người đã trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
“Thục Hiền, cô có muốn về hay không?”
Rời khỏi quán ăn, Trần Viễn nhìn về phía Lưu Thục Hiền để hỏi thăm. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền lại đột nhiên lắc đầu, nói.
“Tôi chưa muốn về, hay là anh chở tôi ra bãi biển dạo mát một chút đi.”
Nghe vậy, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút. Sau đó, anh liền gật đầu đồng ý. Cuối cùng, hai người cùng nhau nhìn lấy mặt biển lăn tăn gợn sóng. Thỉnh thoáng, ánh mắt của cả hai cùng hướng về phía những ngọn đèn nê ông đang chiếu lấp lánh ở trên mặt biển.
“Anh Viễn, anh có bao giờ từng nghĩ đến, một ngày nào đó bản thân mình sẽ giống như những ngọn đèn nê ông, chiếu lấp lánh ở trên mặt biển hay không?”
Đang ngồi dựa sát về phía Trần Viễn, đột nhiên Lưu Thục Hiền hỏi ra một câu như vậy để cho Trần Viễn hơi có một chút ngây người. Nhưng sau đó, anh liền lắc đầu đáp lại.
“Tôi không biết, dù sao tôi cũng không phải là chúng. Tôi cũng không muốn trở thành những ngọn đèn nê ông, chúng thật sự quá mức lóa mắt.”
Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền bất chợt lộ ra nụ cười. Sau đó, cô vươn người đứng dậy, khẽ đưa tay ra phía trước, giống như muốn đem toàn bộ ánh sáng ở phía trước mặt của mình bắt lấy.
“Nếu như có một ngày, tôi trở thành một ngọn đèn nê ông. Tôi chỉ hy vọng, anh có thể là người đem nó thắp sáng.”
Nói xong lời này, Lưu Thục Hiền vội vã xoay người rời đi. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của cô.