Đi đến bên ngoài sảnh lớn của khách sạn, Trần Viễn cùng Tiêu Hân Hân theo sự hướng dẫn của nhân viên chậm rãi bước vào bên trong. Sau khi nhìn thấy khung cảnh hoành tráng ở bên trong, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Anh không nghĩ đến, chỉ là một buổi tiệc gặp mặt thông thường, lại tổ chức ở một nơi sang trọng đến như vậy.
Hơn nữa, lúc này ở bên trong khách sạn đã có rất nhiều khách đến dự tiệc. Tất cả bọn họ, phần lớn đều là những người có thân phận ở trong thành phố. Vừa nhìn thấy Tiêu Hân Hân xuất hiện, đã có không ít người hướng về phía cô ngõ ý chào hỏi. Trong đó, cũng có không ít thanh niên, đối với cô lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Chỉ có điều, lúc này Tiêu Hân Hân lại chú ý đến bộ dáng kinh ngạc của Trần Viễn, đang không ngừng ngó nghiêng, quan sát bốn phía xung quanh.
“Khục, anh chú ý một chút, lát nữa đừng nên để cho tôi phải mất mặt đấy!”
Cố tình ho lên một tiếng, Tiêu Hân Hân thấp giọng nhắc nhở Trần Viễn. Lúc này, Trần Viễn cũng rất thành thật, gật đầu đáp lại.
“Cô yên tâm đi, chưa có được sự cho phép của cô, tôi nhất định sẽ rất ngoan ngoãn, sẽ không ra tay đánh người.”
“Cái gì?”
Nghe được lời này của anh, nhất thời Tiêu Hân Hân có chút nhịn không được, gắt lên một tiếng. Ngay lập tức, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ. Thấy thế, khuôn mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi đỏ bừng lên. Đồng thời, cô vẫn không quên liếc mắt, trừng lấy Trần Viễn một cái, giống như là đang cảnh báo.
“Anh còn dám lỗ mãng, cẩn thận tôi xử lý anh!”
“Yên tâm, yên tâm! Tôi nhất định sẽ ngoan, tuyệt đối sẽ ngoan!”
Hai người lúc này đối thoại bằng mắt, ai cũng không biết bọn họ đang nói với nhau chuyện gì. Qua một lúc sau, khi Tiêu Hân Hân đi đến một chỗ đám đông khoảng chừng năm sáu người. Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bước tới, hướng về phía cô khẽ cúi người, gật đầu mỉm cười.
“Hân Hân, đã lâu không gặp. Em vẫn khỏe chứ? Nhìn em so với lúc trước phải xinh đẹp hơn rất nhiều!”
“Người này là ai?”
Đứng bên cạnh của Tiêu Hân Hân, thấy gã đàn ông trước mặt tỏ ra nhiệt tình như vậy, Trần Viễn không khỏi nghi ngờ, thấp giọng hỏi thăm.
“Là bạn học cũ trước đây của tôi, anh ấy tên là Hạo Nam, con trai của bí thư thành phố.”
“Ồ!”
Đối với thân phận của người này, Trần Viễn cũng khá bất ngờ. Chỉ có điều, vì tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết, Tiêu Hân Hân lại lần nữa nói ra bổ sung.
“Trước đây, anh ta cũng có theo đuổi tôi. Nhưng đã bị tôi nhiều lần từ chối. Vậy nên, chúng tôi rất lâu rồi không có gặp nhau. Hiện tại, thành phố có một dự án lớn, anh ta xuất hiện cũng là hợp lý.”
Nghe Tiêu Hân Hân giải thích, không biết vì sao Trần Viễn luôn có một chút cảm giác là lạ. Ngay sau đó, Tiêu Hân Hân cũng không để ý gì đến anh nữa, trực tiếp đi về phía Trần Hạo Nam, mỉm cười nói ra.
“Anh Hạo Nam, anh thật là biết nói đùa. Em làm sao có thể xinh đẹp bằng vị hôn thê của anh được. Tôi nói có phải không bạn Ngọc Nhi?”
Vừa nói, ánh mắt của Tiêu Hân Hân vừa cố tình nhìn về phía một người phụ nữ trông cũng rất xinh đẹp, đang đứng ở ngay bên cạnh Trần Hạo Nam. Nghe vậy, người phụ nữ tên Ngọc Nhi cũng mỉm cười đáp lại.
“Không dám, dù sao từ trước đến nay cậu vẫn luôn là hoa khôi số một của trường. Tớ làm sao có thể sánh bằng, phải không anh Hạo Nam?”
Đang lúc nói chuyện, cô gái tên Ngọc Nhi vẫn không quên tít mắt, nhìn về phía bạn trai của mình. Lúc này, khuôn mặt của Trần Hạo Nam hơi có chút mất tự nhiên, khẽ gật gật đầu. Sau đó, giống như phát hiện ra mình đã làm sai việc gì, liền vội vàng bưng ly rượu nâng lên, cao giọng nói ra.
“Nào, các bạn của tôi. Lâu ngày rồi chúng ta không có gặp nhau, sau khi kết thúc buổi gặp mặt lần này, tôi muốn mời mọi người ra ngoài cùng ăn liên hoan một bữa. Sẵn tiện, tôi cũng muốn mời các bạn đến dự tiệc cưới của tôi và Ngọc Nhi vào tuần tới. Các bạn sẽ không phản đối đó chứ?”
Tự tìm cho mình lối thoát, Trần Hạo Nam cực kỳ hào phóng, nhìn lấy mấy người bạn cũ đang có mặt ở trong bữa tiệc. Ngay lập tức, mấy người còn lại cũng bắt đầu ứng thanh, liên tục lên tiếng chúc mừng.
Mà lúc này, mùi thuốc súng giữa Ngọc Nhi cùng với Tiêu Hân Hân cũng đã giảm bớt rất nhiều. Chỉ có điều, không biết vì sao lúc này Ngọc Nhi lại cố tình, nhìn về phía Trần Viễn, vẫn đang đứng ở phía sau lưng của Tiêu Hân Hân hỏi thăm.
“Bạn Hân Hân, anh chàng đẹp trai ở phía sau lưng của bạn là ai vậy? Tôi nghe nói, mấy tháng trước bạn đã kết hôn rồi. Không phải, anh ta chính là hôn phu của bạn đấy chứ?”
Nghe hỏi đến, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân nhất thời có chút mất tự nhiên. Nhưng ngay sau đó, cô liền dứt khoát lắc đầu.
“Không phải, anh ta chỉ là vệ sĩ riêng của tôi mà thôi!”
Đứng ở phía sau, nghe được câu trả lời của Tiêu Hân Hân, tức thì trong lòng Trần Viễn không khỏi tỏ ra thất vọng. Thế nhưng, anh cũng biết rõ thân phận của mình. Thế nên, mặc dù trong lòng hơi có phần khó chịu, nhưng anh vẫn im lặng, không có lên tiếng nói thêm lời gì.
Nhưng mà, biểu hiện ở trên khuôn mặt của anh lại vô tình để cho Ngọc Nhi phát hiện ra được. Cô ta giống như lại nhìn ra được điều thú vị gì đó, tức thì không khỏi tiến tới, nhìn lấy Tiêu Hân Hân mỉm cười.
“Ồ, thật sự là không phải sao? Vậy mà mình vẫn cứ tưởng, anh ta chính là vị hôn phu của cậu không đấy? Một người đẹp trai như vậy, đi làm vệ sĩ có phải là rất đáng tiếc hay không? Nếu không, cậu xem nhường anh ta lại cho mình, để làm vệ sĩ riêng cho mình có được hay không?”
Lời này của cô vừa nói ra, tức thì tất cả mọi người ở đây đều không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Ngay cả Tiêu Hân Hân cũng rất bất ngờ. Chỉ có điều, sắc mặt của Trần Hạo Nam lúc này thì lại cực kỳ không tốt.
“Ngọc Nhi, em muốn làm gì?”
Kỳ thật, chuyện kết hôn của Tiêu Hân Hân là một nửa bí mật ở trong đám bạn cùng lớp của cô. Bởi vì, phần lớn mọi người ở đây đều biết Tiêu Hân Hân kết hôn. Thế nhưng, vị hôn phu của cô là ai thì tất cả bọn họ đều không thể biết được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Hạo Nam chấp nhận kết hôn với Trịnh Ngọc Nhi, buông bỏ chấp niệm đã lâu trong lòng.
“Không có gì, em chỉ trêu đùa với bạn Hân Hân một chút mà thôi!”
Nhìn thấy bộ dáng của bạn trai sắp nổi giận, Trịnh Ngọc Nhi cực kỳ khôn ngoan, lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào. Chỉ có điều, lúc cô ta dự định xoay người rời đi, đột nhiên lại nhìn lấy Trần Viễn, mỉm cười nói ra.
“Anh đẹp trai, nếu như anh không muốn làm vệ sĩ riêng cho Hân Hân nữa, có thể đên công ty Vĩnh Ngọc tìm tôi. Ở đó, chế độ đãi ngộ tuyệt đối sẽ cao hơn so với công việc hiện tại mà anh đang làm!”
Nói xong, cô ta còn không quên nháy nháy mắt trêu đùa, để cho Trần Viễn có chút bối rối, không biết phải trả lời cô ta như thế nào.
Thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Hân Hân càng thêm tức giận. Trịnh Ngọc Nhi này làm người như thế nào, cô làm sao không biết rõ ràng. Lúc còn đi học, hai người từng là bạn thân của nhau. Nhưng sau khi phát hiện ra được Trần Hạo Nam có tình ý với Tiêu Hân Hân, tức thì Trịnh Ngọc Nhi liền trở mặt. Hơn nữa, cô ta còn nhiều lần nói xấu hãm hại, khiến cho Tiêu Hân Hân phải mất mặt với bạn bè cùng lớp.
Đối với những việc này, kỳ thật Tiêu Hân Hân cũng không quá để bụng. Nhưng sau khi ra trường, giữ lấy chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, Tiêu Hân Hân mới dần dần nhận ra, Trịnh Ngọc Nhi không chỉ thù hận đơn giản như vậy. Thậm chí, cô ta còn có âm mưu, muốn đem tập đoàn mà cha cô đã vất vả tạo dựng lên, nuốt ở trong tay.
Lúc này, nhìn thấy Trịnh Ngọc Nhi còn dám ở ngay trước mặt mình đào chân tường. Có thể nói, trong lòng Tiêu Hân Hân phẫn nộ vô cùng. Thế nhưng, ngay vào lúc này phía bên ngoài sảnh lớn của khách sạn, đột nhiên vang lên mấy tiếng ồn ào. Ngay sau đó, một giọng nói hồ hởi vang lên.
“Ha ha ha, xin chào tất cả các vị khách quý. Hôm nay xin được hoan nghênh cách vị đến đây, tham dự buổi tiệc ra mắt của lão Trần tôi. Nếu như có gì sai sót, xin các vị có thể niệm tình bỏ qua cho.”
Người lên tiếng nói chuyện lúc này chính là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơi có phần mập mạp, con mắt mang theo mấy phần tinh anh, liên tục chắp tay hướng về phía mọi người mỉm cười.
Nhất thời, toàn bộ sảnh lớn của khách sạn đều không ngừng vang lên những tiếng nghị luận. Đồng thời, mọi người cũng ngay lập tức kịp phản ứng lại, hướng về phía ông ta bắt tay chào hỏi.
“Người này là ai vậy?”
Thấy người này vậy mà được nhiều người hoan nghênh như vậy, trong lòng Trần Viễn không khỏi lộ ra dáng vẻ tò mò, nhìn về phía Tiêu Hân Hân để hỏi thăm.
Thế nhưng, trong lúc Tiêu Hân Hân còn chưa kịp lên tiếng trả lời, thì Trịnh Ngọc Nhi đã bước tới, mỉm cười nói ra.
“Ông ta chính là ông chủ Trần, người chủ của buổi tiệc hôm nay. Đồng thời, cũng là một trong năm trăm người giàu nhất thế giới. Đối với một người như vậy, có một số người chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa, không thể nào chạm tay bước tới. Tôi nói như vậy, có đúng không bạn Hân Hân.”
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Ngọc Nhi vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía Tiêu Hân Hân. Lúc này, thân hình của Tiêu Hân Hân cũng có chút run rẩy, hai bàn tay siết chặt lại với nhau.
“Trần Viễn, lát nữa anh phải giúp tôi, tìm cách nói chuyện với ông chủ Trần.”
Trong lúc Trịnh Ngọc Nhi còn đang huênh hoang đắc ý, nhìn lấy Tiêu Hân Hân trêu đùa. Thì Tiêu Hân Hân đã thấp giọng, nói với Trần Viễn, sau đó vội vàng đi về phía ông chủ Trần.