“Này anh kia, anh muốn đi đâu? Nơi này không dành cho người ngoài, chỉ người có phận sự mới có thể tiến vào. Nếu như anh không có giấy liên hệ, thì không thể tùy tiện đi lại ở trong khu vực này.”
Đang loay hoay tìm cách để gặp mặt tổng giám đốc của công ty Bách Gia. Đột nhiên, nghe được tiếng quát của nhân viên bảo vệ ở gần đó. Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi sáng lên.
“Tốt quá! Cuối cùng cũng tìm thấy được người quen rồi! Này, người anh em anh có nhận ra tôi hay không?”
Đột nhiên nhìn thấy Trần Viễn chạy tới. Hơn nữa, còn lộ ra một mặt tươi cười, hướng về phía mình vẫy vẫy tay. Nhất thời, sắc mặt của nhân viên bảo vệ không khỏi cảnh giác, lùi lại phía sau mấy bước.
“Anh là ai? Tôi với anh đã từng gặp nhau rồi sao?”
“Có, tất nhiên là có rồi!”
Mặc dù dáng vẻ của nhân viên bảo vệ ở đây rất cẩn thận, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của Trần Viễn lại càng thêm tươi tỉnh.
“Anh thật sự không nhớ tôi sao? Lần trước ông chủ anh đi đến nhà hàng, còn bị tôi đánh cho một trận. Lúc đó, tôi nhớ rất rõ, anh là một trong mấy người đi theo phía sau lưng của ông chủ Bách. Hơn nữa, anh còn xông lên đánh tôi một trận. Anh nhớ ra rồi chứ?”
“Cái gì? Anh vừa nói cái gì?”
Dường như nghe được tin tức gì đó hết sức khủng khiếp, nét mặt của nhân viên bảo vệ không khỏi lộ ra dáng vẻ khiếp sợ. Ngay sau đó, anh ta vội vàng móc từ trong túi quần của mình, lấy ra bộ đàm cầm tay, hô lớn.
“Không xong rồi, không xong rồi! Có người đến đây gây sự, anh ta là người đã đánh gãy sống mũi của ông chủ. Các anh đang ở đâu, mau tới đây để hỗ trợ tôi gấp!”
Nghe được tiếng gọi lớn của nhân viên bảo vệ, tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Nhưng mà, anh cũng không có ý định rời đi. Dù sao, nếu như đã đến đây để nói lời xin lỗi, làm như thế nào cũng cần tỏ ra thành ý, có đúng không?
Thế nhưng, vẻ mặt của nhân viên bảo vệ thì hết sức căng thẳng. Ngày hôm đó, anh ta đã tận mắt nhìn thấy, Trần Viễn cực kỳ dũng mãnh, trực tiếp đấm thẳng vào mặt của ông chủ Bách, khiến cho lỗ mũi của ông ta đến lúc này vẫn còn dính bang.
“Anh… anh đừng có qua đây. Tôi… tôi đã gọi người tới đây rồi. Anh… anh tốt nhất là hãy thành thật một chút.”
Mặc dù trên tay cầm theo một cái dùi cui bằng sắt. Nhưng mà, bộ dáng run rẩy của nhân viên bảo vệ ở đây làm cho Trần Viễn hơi có chút buồn cười. Chỉ có điều, cũng không để cho Trần Viễn chờ đợi quá lâu. Chừng khoảng năm sáu phút gì đó, một nhóm bảo vệ với đầy đủ vũ khí trong tay, đã đứng vây quanh lấy vị trí của anh, không lộ ra một khe hở.
“Hì hì, mấy người anh em, các anh không nên gấp gáp như vậy. Kỳ thật, tôi đến đây để xin lỗi của ông chủ các anh, vì chuyện xảy ra ở trong nhà hàng lần trước mà thôi.”
Thấy mọi người đã xuất hiện đông đủ, ngay cả ông chủ Bách cũng đang lững thững từ trên cầu thang bộ đi xuống. Lúc này, Trần Viễn mới dang rộng hai tay, xoay với hướng bọn họ, tỏ ra cực kỳ thành ý.
Thế nhưng, người xưa có một câu nói rất hay. Kẻ thù thấy nhau lập tức đỏ mắt. Vừa nghĩ đến việc bị Trần Viễn đánh cho vỡ mũi, cho đến hiện tại vết thương vẫn còn chưa lành, trong lòng của ông chủ Bách lập tức nổi lên nộ khí.
“Xin lỗi?! Ha ha ha, nếu cậu đã có thành ý như vậy, thế thì cứ quỳ xuống đi. Chỉ cần cậu chịu quỳ xuống, hướng về phía tôi dập đầu ba cái, tôi nhất định sẽ tha lỗi cho cậu.”
Nghe ông chủ Bách nói chuyện như vậy, nhất thời tròng mắt của Trần Viễn không khỏi xoay tròn. Ngay sau đó, anh nhìn về phía ông chủ Bách, mỉm cười.
“Nếu như ông chủ Bách đây đồng ý ký kết hợp đồng với công ty của chúng tôi, thì cho dù ông muốn tôi quỳ xuống dập đầu chín cái, mười cái cũng không phải là vấn đề. Chỉ có điều, ông chủ Bách nói lời có giữ lời thật không? Dù sao, lần trước ông cũng hứa hẹn đủ điều. Nhưng rồi, cũng không thực hiện được nha.”
Trước lời mỉa mai của Trần Viễn, trên khuôn mặt của ông chủ Bách không những không có lộ ra phẫn nộ. Ngược lại, ông ta còn tỏ ý vui vẻ, cười lớn một tiếng.
“Ha ha, nếu như cậu muốn đến đây để ký hợp đồng. Thì không chỉ quỳ hướng tôi dập đầu ba cái. Mà tôi còn muốn cậu đến đây liếm giày cho tôi. Chỉ cần cậu có thể làm được hai việc này, thì chuyện hợp đồng, tôi có thể bàn lại với cậu sau.”
“Ha ha ha…”
Lời của ông chủ Bách vừa nói ra, mấy nhân viên bảo vệ ở đây cũng nhịn không được, đồng lọt hùa theo cười to. Mà sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã âm trầm xuống.
“Xem ra, ông chủ Bách đây là không muốn nhận lời xin lỗi của tôi rồi?”
Trần Viễn đã nhìn ra được, từ đầu đến cuối ông chủ Bách đều không có ý định hòa giải với mình. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của ông ta, không chừng còn muốn kiếm cớ, đánh cho anh một trận.
Nhất thời, trong lòng không khỏi xoắn xuýt một hồi. Mà lúc này, vẻ mặt của ông chủ Bách cũng lộ ra bộ dáng cực kỳ dữ tợn.
“Hừ, mày muốn xin lỗi, vậy thì hãy xuống địa ngục mà đi xin lỗi đi!”
Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn qua bốn phía xung quanh, lớn giọng hô lên một tiếng.
“Đánh! Chỉ cần đánh không chết người, mọi thứ chi phí thủ tục, tôi đây đều chịu hết. Hơn nữa, mỗi người sẽ được thưởng thêm đầy đủ một tháng lương!”
Vừa nghe thấy được hiệu lệnh của ông chủ. Với lại, thấy có tiền thưởng, tức thì nhân viên bảo vệ ở đây đều trừng trừng con mắt, nhìn lấy Trần Viễn như nhìn thấy tiền tài ở trong túi của mình.
“Lên, đánh què giò hắn!”
Không biết là ai lớn tiếng hô hoán, nhưng những người còn lại đều không cách nào chống cự lại được đồng tiền cám dỗ, tất cả đều đồng loạt xông lên, hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn đã trở nên cực kỳ nghiêm túc. Đối với mấy nhân viên bảo vệ ở đây, anh hoàn toàn không xem vào mắt. Nhưng chuyện này lại liên quan đến việc ký kết hợp đồng giữa công ty của Tiêu Hân Hân và ông chủ Bách, liên quan đến tiền chữa trị cho em gái anh.
Nhất thời, trong lòng của anh làm ra quyết định. Ngay sau đó, ánh mắt của anh trở nên cực kỳ sắc bén, chăm chú nhìn về phía ông chủ Bách, đang đứng ở bên ngoài xem lấy trò vui.
“Ông chủ Bách, đây là ông muốn ép tôi. Nếu như có gì bất trắc, ông chớ có trách tôi.”
Vừa nói dứt lời, thân hình của Trần Viễn giống như thiểm xà, đột ngột chuyển hướng, đâm thẳng về phía hai tên vệ sĩ đang đứng bên cạnh của ông chủ Bách.
Tức thì, mấy người còn lại không khỏi thất kinh, vội vã hô to.
“Coi chừng!”
“Cẩn thận!”
Thế nhưng, phản ứng của hai tên vệ sĩ làm như thế nào có thể nhanh bằng tốc độ ra đòn của Trận Viễn. Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm vang lên. Ngay sau đó, thân hình của hai tên vệ sĩ liền bị Trần Viễn đánh bay.
Ầm!
Từ trong đám bụi mù, không ai thấy rõ tình huống của hai tên vệ sĩ như thế nào. Nhưng qua một hồi lâu, cả hai đều không có ai nhúc nhích, trực tiếp nằm im bất động. Nhất thời, một đám bảo vệ đều cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Mà lúc này, cổ họng của ông chủ Bách đã bị Trần Viễn bóp chặt. Từ trong kẽ răng của ông ta, phát ra mấy tiếng sợ hãi.
“Cậu… cậu muốn làm cái gì?”
Thế nhưng, đáp lại câu nói của ông ta, chính là một bàn tay trực tiếp vỗ xuống.
Bốp!