Nhìn thấy ly rượu đã được rót đầy đặt ở trước mặt, sắc mặt của Lưu Thục Hiền nhất thời không khỏi trở nên trắng bệch.
“Ông chủ Bách, vừa rồi tất cả đều là lỗi của tôi. Xin anh, hãy bỏ qua cho chúng tôi lần này đi. Rượu này, tôi thật sự là không thể uống!”
“Mẹ nó, cô khinh ai đấy hả?”
Tức giận quát lên một tiếng, ông chủ Bách lúc này đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Ông ta lập tức lao tới, đem cổ tay của Lưu Thục Hiền nắm chặt. Bị nắm đau, sắc mặt của Lưu Thục Hiền càng trở nên sợ hãi.
“Ông chủ, tôi xin ông, ông hãy bỏ qua cho tôi đi!”
Dùng lấy giọng điệu vang nài, Lưu Thục Hiền rất hy vọng ông ta có thể bỏ qua cho mình. Thế nhưng, cô càng tỏ ra mềm yếu, thái độ của ông chủ Bách càng thêm trở nên cứng rắn.
Lúc này, Trần Viễn cũng không thể nào đứng nhìn bà chủ của mình ức hiếp được nữa. Anh vội vàng lao tới, đem cổ tay của Lưu Thục Hiền giữ chặt.
“Ông chủ, tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì đến cô ấy. Nếu ông muốn uống, thì tôi sẽ uống với ông.”
Cổ tay của Lưu Thục Hiền bị Trần Viễn giữ lại, ông chủ Bách có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, ông ta muốn đem Lưu Thục Hiền trực tiếp kéo về phía mình. Nhưng lúc này, dù ông ta có ra sức như thế nào, thì thân hình của Lưu Thục Hiền vẫn đứng yên tại chỗ. Mà Trần Viễn thì lại híp mắt nhìn lấy ông ta, trên môi lộ ra một chút ý cười.
Nhất thời, biết được không thể nào làm gì được Lưu Thục Hiền, sắc mặt của ông chủ Bách hơi khẽ biến hóa một chút. Ngay sau đó, ông ta trực tiếp ngồi lại vị trí của mình, đem rượu trong bình rót ra. Tiếp theo, ông ta nhìn lấy Trần Viễn, vẻ mặt tràn đầy thách thức.
“Được rồi, nếu như cậu có thể uống hết số rượu ở trên bàn, tôi hữa là sẽ không bắt cô ta uống rượu với mình nữa!”
Nhìn lại tám ly rượu được rót tràn đầy, sắc mặt Trần Viễn không hề lộ ra một chút biến hóa nào. Anh rất dứt khoát, trực tiếp đi tới đem toàn bộ rượu ở trên bàn uống cạn sạch.
Nhìn thấy được cảnh này, toàn bộ người đang có mặt ở trong phòng bao đều lộ ra ánh mắt cực kỳ khiếp sợ. Nhất là Lưu Thục Hiền, cô cũng không nghĩ đến Trần Viễn có thể vì mình mà làm chuyện như vậy. Phải biết, loại rượu này cho dù một người có tửu lượng cực cao, nhiều nhất cũng chỉ uống được vài ba ly mà thôi. Hơn nữa, cũng không ai uống một hơi hết tám ly giống như anh.
“Tốt, rượu đã uống xong, chúng tôi hiện tại có thể rời đi đươc rồi chứ?”
Mặc dù tám ly rượu này đối với Trần Viễn thật sự không có vấn đề gì lớn. Nhưng một lần uống nhiều như vậy, đầu óc của anh cũng hơi có một chút choáng váng. Lúc này, trong lòng Lưu Thục Hiền cảm thấy vô cùng có lỗi. Đồng thời, nhìn thấy cổ tay của mình vẫn bị Trần Viễn giữ chặt, trên khuôn mặt của cô cũng hơi hiện ra mấy phần xấu hổ.
“Ông chủ Bách, chúng tôi xin phép được rời đi trước.”
Thân hình của Lưu Thục Hiền hơi khẽ cúi xuống. Ngay sau đó, cô liền dìu theo Trần Viễn, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bao.
“Khoan đã!”
Nhưng mà, ngay tại lúc này một âm thanh cực kỳ không thích hợp, đột ngột vang lên. Ngay sau đó, Trần Viễn nhìn thấy Lý Tiến, từ trong khiếp sở phục hồi lại, đi tới trước mặt của ông chủ Bách nói ra.
“Anh Bách, tôi thấy cậu ta đã có vẻ hơi say. Nếu như để hai người bọn họ cứ như vậy rời đi. Mặc dù tôi rất tin tưởng phẩm chất của cô Thục Hiền. Nhưng một kẻ say rượu giống như anh ta, ai biết là sẽ làm ra mấy trò bẩn thỉu gì đó hay không?”
Lời này của Lý Tiến vừa mới nói ra, sắc mặt của ông chủ Bách tức thì trở nên gấp. Ông ta vội vàng đứng bật dậy, đi tới trước mặt của Lưu Thục Hiền và Trần Viễn nói ra.
“Khoan đã, chúng ta vẫn còn chưa có uống xong!”
Bị ngăn cản, lại nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Lý Tiến đang nhìn về phía mình mỉm cười, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó coi. Nhưng cửa ra vào đã bị ông chủ Bách và đàn em của ông ta ngăn cản, Trần Viễn cũng không có cách nào rời đi được nữa.
“Ông chủ Bách, việc này có phải là lại hiểu lầm rồi không? Tôi với anh ấy hoàn toàn không có chuyện gì cả, anh ấy là một người tốt. Tôi tin vào nhân phẩm của anh ấy!”
Không giải thích còn tốt, Lưu Thục Hiền vừa giải thích, vẻ mặt của ông chủ Bách càng thêm trầm trọng. Ông ta có thể nhìn ra được, Lưu Thục Hiền đang rất quan tâm đến Trần Viễn.
“Không được, chuyện này tôi đã quyết định. Nếu như cậu ta không muốn uống rượu với tôi, vậy thì cô hãy đi vào đây bồi.”
Lần này, rốt cuộc Trần Viễn cũng không có cách nào để có thể nhẫn nhịn được nữa. Anh kéo lấy cánh tay của Lưu Thục Hiền, để cô sang một bên. Sau đó, anh dùng một loại ánh mắt cực kỳ châm chọc, nhìn về phía ông chủ Bách.
“Ông chủ, làm người thì nên giữ gìn chữ tín. Nhất là loại người làm ăn giống như ông. Một khi thất tín, vạn lần khó tin.”
“Thế thì thế nào? Cậu dù sao cũng chỉ là một con chó giữ cửa mà thôi. Đối với một con chó, tôi còn cần phải giữ chữ tín hay sao?”
Nghe thấy lời châm chọc của Trần Viễn, ông chủ Bách hoàn toàn không xem vào đâu. Ngược lại, ông ta còn nhìn anh với cái nhìn cực kỳ khinh thường.
“Ông muốn chết?”
Bị người ta ở ngay trước mặt mọi người mắng mình là một con chó giữ cửa. Rốt cuộc, sự phẫn nộ ở trong lòng của Trần Viễn đã không cách nào kiềm chế được nữa.
Một cú đấm trực tiếp nện thẳng vào trên khuôn mặt của ông chủ Bách. Ngay sau đó, một tiếng thét vô cùng chói tai vang lên. Lúc này, sống mũi của ông ta đã bị Trần Viễn đánh gãy.
“Thằng cờ hó, mày dám đánh ông chủ của bọn tao?”
“Anh em, lên, đập chết nó!”
Nhìn thấy ông chủ của mình bị đánh, mấy tên thủ hạ đi theo phía sau rốt cuộc cũng nổ tung. Bọn chúng lập tức nhào về phía Trần Viễn, muốn đem anh đánh để trả thù cho ông chủ của mình.