Trans: Atiso
Bởi vì bụng đói, thế nên khi Niên Niên được bế đi thảo cầm viên, vẫn ủ rũ.
Thẩm Chi Diễn chọc cười cậu bé: "Không phải con vẫn luôn muốn đi thảo cầm viên sao? Sao được đi rồi lại không vui thế."
Niên Niên thở dài một hơi giống người lớn: "Thảo cầm viên ở đây con từng đi mấy lần rồi, xem chán rồi, sao còn muốn đi nữa chứ, lúc cô đạo diễn bảo con nhất định phải nghĩ một nguyện vọng, thế nên con tùy ý nghĩ một cái."
"Baba ba ngây thơ quá à, chẳng trách ở cùng với mama đều bị đói bụng."
Thẩm Chi Diễn: "..."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha Niên Niên đáng yêu quá đi~]
[Lần đầu tiên anh Thẩm bị người ta nói là ngây thơ nhỉ ha ha ha ha ha ha]
[Kết quả ba mẹ cố gắng cả nửa ngày, cố gắng được sự cô quạnh hhh]
Thẩm Chi Diễn xoa đầu cậu bé: "Mặc dù ba không bảo đảm lần đi thảo cầm viên này vui bao nhiêu, nhưng ít nhất có mẹ con ở đây, nhất định trải nghiệm lần này không giống lần trước đâu."
Niên Niên mở to mắt, lại do dự nhìn Khương Đào.
Bởi vì chuyện không ăn cơm, cậu bé có chút tức giận với Khương Đào, thế nên sau khi lên xe vẫn luôn dỗi cô, không muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng Thẩm Chi Diễn nói như vậy, cậu bé lại sinh ra chút hiếu kỳ.
Cậu bé hỏi Thẩm Chi Diễn: "Baba, cái gì không giống?"
Thẩm Chi Diễn cố ý đáp: "Con tự đi hỏi mẹ đi, chẳng phải sẽ biết sao?"
Niên Niên càng do dự hơn.
Cậu bé xoa cái bụng xẹp lép của mình, tự an ủi bản thân: Không sao, mình là con trai, phải hào phóng một chút, lần này tạm thời tha thứ cho mama vậy.
Thế là cậu bé nhẹ nhàng kéo tay áo của Khương Đào: "Mama, con tha thứ cho mẹ rồi."
Ban đầu Khương Đào bởi vì Niên Niên không hiểu cho mình, vẫn còn rất buồn.
Thậm chí bởi vì bé con thích Thẩm Chi Diễn hơn, còn có chút giận lây sang anh.
Nhưng khi cô nghe thấy anh dùng cách đó để khiến Niên Niên chủ động tìm cô nói chuyện, trong lòng nảy sinh mấy phần hổ thẹn.
Thẩm Chi Diễn, vẫn là người rất tốt.
Niên Niên thấy cô không trả lời, lại kéo tay áo cô.
Khương Đào quay người qua, duỗi tay về phía cậu bé, Niên Niên cuống quýt từ bỏ baba, lần nữa ôm lấy cổ mama.
Thẩm Chi Diễn cảm giác trong ngực trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì.
Tần Ngộ ngồi phía sau vỗ vào ghế anh, cười nói: "Vừa nhìn là biết rồi, địa vị trong nhà quá thấp."
Thẩm Chi Diễn vẫn không nói gì.
Khương Đào bao che khuyết điểm lườm lại: "Không được ăn hiếp Thẩm Chi Diễn!"
Tần Ngộ: "..."
Thẩm Chi Diễn ung dung nói: "Mặc dù địa vị trong nhà của tôi thấp, nhưng chỉ là ngoài mặt, còn Khương Khương vẫn sẽ bảo vệ tôi, không giống như cậu..."
Anh cũng không nói tiếp nữa, chỉ thương hại nhìn Tần Ngộ.
Tần Ngộ ngoảnh đầu: "Tang Linh..."
Tang Linh: "Cút."
Tần Ngộ: "..."
[Phốc ha ha ha ha ha ha ha anh Tần lại bắt đầu tự rước lấy nhục]
[Chỉ có tôi cảm thấy là anh Thẩm đang ngầm show ân ái sao?]
[Không, còn có tôi...]
[Từ lúc tham gia chương trình, anh Tần vẫn nằm trong nhóm đối chứng*, sao mà vẫn như kẻ ngốc thế]
*Nhóm đối chứng là một tập hợp con được chọn ngẫu nhiên của các đối tượng, trong đó các cá nhân không được đối xử đặc biệt.
Tới thảo cầm viên, tất cả mọi người lần lượt xuống xe.
Niên Niên và Khương Đào đã hòa hảo như ban đầu, ôm cổ của cô, chủ động giới thiệu các địa điểm ở thảo cầm viên cho cô.
"Trước mặt là núi khỉ, những con khỉ ở đó vô cùng đáng ghét, thích cướp đồ của du khách, trước đây lúc con và ba mẹ của con đi, cũng bị chúng cướp mất cây kem."
Niên Niên tức giận nói: "Bọn chúng cướp đồ của con, còn cười nhạo con, thật sự rất quá đáng! Mama, chúng ta đừng có đi bên đó chơi!"
Khương Đào cau mày: "Cái gì! Chúng dám cướp đồ của con, còn cười nhạo con! Đi! Mẹ giúp con báo thù!”
Niên Niên kinh ngạc: "Thật hả mama!"
Khương Đào: "Đương nhiên là thật rồi, trước giờ mẹ không lừa trẻ con!"
Niên Niên lập tức vui vẻ, khuôn mặt cũng trở nên đỏ rực: "Mama xông lên!"
Khương Đào bế Niên Niên đi vào núi khỉ.
Điểm tham quan vui chơi này là để con người tương tác với những chú khỉ, vì vậy lan can được làm khá thưa thớt, để du khách có thể mua hoa quả ném vào cho chúng ăn.
Nhưng bởi vì lan can quá thưa thớt, một vài con khỉ có thân hình nhỏ có thể chui ra, trộm đồ ăn trong tay du khách.
Lúc đám người Khương Đào đi vào, còn có lác đác vài du khách đang trêu khỉ.
Có một nữ du khách trong tay cầm một túi quýt, mấy con khỉ liền xông lên trước, như ong vỡ tổ mà cướp, dọa cô ấy làm rơi quýt trong tay, ngồi sụp xuống.
Bọn khỉ vừa cầm quýt, vừa kêu "ki ki ka ka" về phía du khách nữ.
Niên Niên lập tức như cùng chung mối thù: "Mama! Lần trước bọn chúng cũng làm vậy với con!"
Khương Đào bước tới.
Đám khỉ lúc đầu còn đang đùa cợt cô gái thì đột nhiên đứng im, run rẩy co trên đất.
Bầy khỉ ở núi khỉ vốn đang nhàn nhã phơi nắng cũng bị dọa kêu "két két", ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Khương Đào chỉ về mấy con khỉ phạm tội hỏi Niên Niên: "Là bọn chúng cướp đồ của con sao?"
Niên Niên sửng sốt, trong con mắt của cậu bé thì khỉ đều giống nhau, cậu bé cũng không biết những con khỉ này có phải là những con đã cướp đồ của mình không.
Khương Đào thấy cậu bé không biết, cũng không gò ép: "Dù sao đều là bọn chúng làm."
Khương Đào trừng mắt nhìn mấy con khỉ, mở toàn bộ áp lực ra.
Mấy con khỉ phát ra tiếng kêu đau khổ, lại không dám nhúc nhích.
Khương Đào hỏi Niên Niên: "Con định làm thế nào?"
Niên Niên mím chặt môi: "Cô giáo nói, làm chuyện sai trái phải xin lỗi, chỉ cần bọn chúng xin lỗi, thì con sẽ tha thứ cho chúng."
Khương Đào nhìn về mấy con khỉ kia: "Nghe rõ chưa hả? Xin lỗi."
Đám khỉ "U oa" mấy tiếng, chạy về núi khỉ.
Chẳng mấy chốc, cả bầy khỉ ở trên núi đều tập hợp lại chỗ lan can, xếp thành một hàng khom lưng với Niên Niên.
Niên Niên: "!!!"
Cậu bé hưng phấn nắm chặt lấy tay áo Khương Đào: "Mama, bọn chúng xin lỗi con thật kìa."
"Được rồi, tôi tha thứ cho các cậu đó." Cậu bé trịnh trọng nói với đám khỉ.
Khương Đào hiền từ xoa tóc cậu bé, ngoảnh đầu nhìn lũ khỉ lại là ánh mắt lạnh lẽo vô tình như mùa đông: "Chỉ khom lưng thôi sao?
Đám khỉ lại kêu "u oa" mấy tiếng, mấy con khỉ trước đây đi cướp đồ cũng chui ra lan can, đi về hướng Niên Niên.
Niên Niên bị dọa trốn vào trong ngực Khương Đào.
Khương Đào liếc mắt một cái, mấy con khỉ lại đứng lại.
Chỉ thấy bọn chúng lấy lòng đứng yên một chỗ, mở móng vuốt ra, lộ ra trong đó là đậu phộng, hạt dẻ và quýt đã cướp được trước đó.
Vừa khoa tay múa chân, vừa tiếp tục khom lưng.
Cái này, mọi người nhìn đều hiểu rồi.
Thì ra những thứ này là bọn khỉ dâng lên để nhận lỗi đây mà.
Các du khách, còn có các khách mời và tổ đạo diễn đều sợ ngây người.
Kiều Thi Thi đã xem qua tất cả tư liệu về Khương Đào, biết trước đây lúc cô tham gia "Thôn trang của chúng ta", từng có công tích vĩ đại khiến dê phải quỳ, nhưng làm thế nào cũng không chấn động bằng tận mắt chứng kiến.
Đám khỉ thấy Niên Niên không nói gì, liền cuống quýt.
Chỉ lo Khương Đào thấy lời xin lỗi của chúng không đủ thành ý, lại chui về trong lan can, tóm một con khỉ đầu trọc ra bắt đầu đánh tơi bời.
Vừa đánh, vừa khoa chân múa tay kêu "u a u a" với Khương Đào.
Con khỉ bị đánh kêu thảm thiết, không ngừng cầu xin tha thứ.
[Đầu năm nay, ngay cả khỉ cũng học được kéo người khác ra gánh tội rồi ha ha ha ha]
[Suy cho cùng là đối mặt với Khương Khương mà, hi sinh một con khỉ, cả đàn liền ấm no 2333]
[Mặc dù mấy con khỉ này rất đáng ghét, nhưng thấy hiện tại dáng vẻ đáng thương của bọn chúng, cũng không nhịn được có chút đồng tình với bọn chúng]
Khương Đào nhìn Niên Niên: "Con tha thứ cho chúng không?"
Đám khỉ nhìn qua Niên Niên, giả bộ đáng thương.
Niên Niên còn nhỏ, tâm địa cũng mềm, thấy đám khỉ thật sự xin lỗi cậu bé, liền nói: "Được rồi, mama, con tha thứ cho bọn chúng rồi."
"Ngoan!" Khương Khương xoa đầu cậu bé.
Đám khỉ đều thở ra một hơi.
Thế nhưng Khương Đào lạnh lùng nhìn qua: "Xin lỗi Niên Niên xong là xong sao?"
Cô chỉ vào cô gái trong góc đã bị chúng cướp đi quýt trước đó: "Các ngươi cướp đồ của cô ấy, lẽ nào không phải xin lỗi hả?"
Đám khỉ lại vội vàng khom lưng với cô gái, mấy con khỉ còn chạy ra, bỏ quýt đã cướp được lại vào giỏ, để ở trước mặt cô gái.
Cô gái cũng sợ ngây người, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt do trước đó bị dọa sợ.
Lúc này cô cầm giỏ quýt, sự sợ hãi trước đây biến thành cảm kích, liên tục cảm ơn.
Ban đầu nhân viên thảo cầm viên nhận được thông báo, đám khỉ lại cướp đồ của du khách, thế nên vội vàng tới ngăn lại, không ngờ sẽ được nhìn thấy cảnh này, đều sững sờ.
Đám khỉ vốn hung hăng ngang ngược, nay lại co lại thành một đám trước lan can.
Những con nghịch ngợm nhất, thích cướp đồ nhất, giống như tội phạm quỳ trên đất, hai tay tạo thành chữ thập giơ qua đầu, hướng về cô gái xinh đẹp đang ôm đứa trẻ cầu xin sự tha thứ.
Mà Khương Đào thấy bé con đã lấy lại được công đạo, vô cùng hài lòng gật đầu: "Các ngươi có thể đi rồi."
Mấy con khỉ như được đại xá, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về núi.
Khương Đào ôm Niên Niên đi ra ngoài.
Lúc này Niên Niên đã hoàn toàn bị cô khuất phục.
Hoàn toàn quên mất chuyện bản thân bị đói trước đây, ánh mắt sáng lấp lánh, ôm cổ cô nói: "Mama lợi hại quá, Niên Niên yêu mẹ nhất!"
Khương Đào được bé con dỗ dành đến cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái, khoát tay: "Còn muốn xem gì, mẹ đưa con đi!"
"Mama giỏi nhất!” Niên Niên lập tức dâng lên hai cái thơm ướt át, "Mama con muốn đi xem gấu trúc."
Sau đó một hàng người lại đi về nơi ở của gấu trúc.
Khương Đào đã tràn đầy ghen tị với loại động vật được gọi là "quốc bảo", được quốc gia nuôi dưỡng này từ lâu, suy cho cùng mọi người đều quý trọng động vật, dựa vào cái gì mà bọn chúng không phải làm cái quỷ gì, mỗi ngày chỉ cần ăn ngủ, cô lại phải chăm chỉ làm việc, quá bất công rồi!
Thế là, sau khi bọn họ vào nhà của gấu trúc.
Đám gấu trúc vẫn luôn lười biếng, chỉ biết ăn trúc rồi phơi nắng là có thể khiến du khách thét chói tai, không khỏi bắt đầu làm việc chăm chỉ.
"Mama! Gấu trúc lăn tròn kìa!"
Khương Đào: "Lăn thêm cái nữa."
Gấu trúc:...
Đại nhân, tôi đã lăn hết lượng vận động của một tuần rồi đấy hu hu hu.
Khương Đào không bị thuyết phục: "Tiếp tục."
Dưới uy áp của Thao Thiết, mấy con gấu trúc chỉ có thể rưng rưng cố tỏ ra dễ thương.
Lại lăn thêm vòng nữa.
[Oa oa oa oa, lần đầu tiên tôi thấy gấu trúc sinh động như vậy!]
[Mama Khương Khương, con cũng muốn cùng mama đi thảo cầm viên! Nhìn con nè!]
[Ha ha ha ha ha ha ha chỉ có tôi cảm thấy gấu trúc muốn khóc lắm rồi sao]
"Oa oa oa oa!"
"Gấu trúc đáng yêu quá đi!"
"Thêm cái nữa!"
Gấu trúc:...
Vì sao phải làm việc.
Làm việc mệt quá đi mất.
Đợi tới lúc các bạn nhỏ cuối cùng cũng hết hứng, Khương Đào mới rủ lòng từ bi mà bỏ qua cho đám gấu trúc, lại chiến đấu ở chuồng hổ.
Lúc này, truyền thuyết liên quan tới cô, đã truyền ra khắp thảo cầm viên.
Động vật ở cả thảo cầm viên đều hoảng loạn bất an, sợ cô sẽ tới chỗ của mình.
Nghe được bọn họ sẽ đi chuồng hổ, những động vật khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có mấy con hổ khóc chít chít: Chúng tôi biết, đều tại trước đây quá phách lối, là ngôi sao của thảo cầm viên, thế nên mới không chạy thoát.
Cũng may Khương Đào không định gây sức ép lên chúng, chỉ là Niên Niên muốn chụp ảnh chung với chúng.
Niên Niên: "Mama, bọn chúng lười quá, không uy vũ giống như trong tivi..."
Khương Đào lập tức nhìn về phía mấy con hổ đang phục tùng quỳ rạp trên mặt đất: "Nhanh, uy vũ một chút."
Mấy con hổ:...
Bọn chúng làm sao dám tỏ ra uy vũ trước mặt Thao Thiết chứ! Ngại mạng mình quá dài sao?
Nhưng, dưới sự thúc giục của Khương Đào, bọn chúng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí gào mấy tiếng, cố gắng khiến thần thái của bản thân uy vũ hơn chút, lại không đến mức kêu quá to mà dọa Niên Niên.
Có thể nói, từ lúc sinh ra tới giờ chúng chưa bao giờ bị nghẹn khuất như thế này.
Đợi tới khi chụp ảnh xong, các bạn nhỏ đều khá vui rồi, sẽ rời thảo cầm viên, đi tới địa điểm tiếp theo.
Các bạn nhỏ vẫn lưu luyến không rời.
Hâm mộ nhìn Niên Niên: "Niên Niên, mẹ cậu lợi hại quá!"
"Mẹ cậu là vua của trăm thú."
Niên Niên đắc ý ôm cổ Khương Đào: "Đương nhiên rồi, mẹ của tớ là người giỏi nhất trên thế giới!"
Hoàng Hoàng ngồi trong ngực Tần Ngộ, vô cùng hâm mộ, tràn đầy mong đợi nhìn Tần Ngộ: "Baba, ba có thể ra lệnh cho động vật giống cô Khương Đào không?"
Tần Ngộ:"...Không thể."
Hoàng Hoàng thở dài một hơi: "Baba, ba không thể cố gắng một chút, học tập mẹ nhà người ta sao?"
Tần Ngộ: "..."
Tên nhóc thối! Cái này cố gắng là có thể làm được sao?!.