Mấy món trên bàn gần như đều là làm từ cá mà không hề có chút mùi tanh nào, hoàn toàn không cần ăn quá cẩn thận.
“Hết cơm rồi à?”, Trần Hân hỏi lớn từ trong bếp.
Mạc Hiển liếc cô ấy một cái: “Cô ăn năm chén rồi mà còn không rõ sao! Cô là con gái mà ăn nhiều như thế, để tôi coi sau này thằng nào dám nuôi nha!”
“Anh trai, hay tôi làm vợ anh nha! Anh chỉ cần cho tôi ăn no là được!”
Trần Hân mở to mắt, cười tủm tỉm nhìn Mạc Hiển: “Sao? Có cân nhắc một chút không?”
“Không cân nhắc! Tôi không thích loại phụ nữ ham ăn không não!”
Mạc Hiển đổ cơm trong chén mình sang cho cô ấy, cười mỉa nói.
“Anh! Đúng là không biết điều, bà đây không nể tình anh nấu ăn ngon, anh mà vào trường tôi, tôi còn chả thèm nhìn anh lấy một cái ấy chứ!”
“Ha!”
Anh ngồi xuống sofa, thấy Tần Lan buông đũa thì cười nói: “Khát nước quá, rót cho tôi ly nước đi!”
“Rót ông nội anh, sai ai thế! Muốn uống tự mình rót đi... chị Lan, chị làm gì thế?”
Trần Hân còn chưa nói xong thì thấy Tần Lan cầm ly nước đi tới chỗ Mạc Hiển, thậm chí còn hỏi anh là muốn uống nóng hay ấm thôi.
“Nửa nóng nửa lạnh!”
Mạc Hiển nói xong, Tần Lan đã bưng nước lại gần.
Nhưng anh còn chưa uống ngụm nào đã lạnh nhạt nói: “Gọt giúp tôi quả táo!”
“Tôi nói này, anh đúng là biết hưởng thụ, anh coi chị Lan như... Má ơi! Chị Lan lại đang làm gì đấy?”
Trần Hân lại nuốt nửa câu sau vào bụng, chỉ thấy Tần Lan cầm dao nhỏ lên bắt đầu gọt táo.
Nghe lời tới mức kỳ lạ!
Táo gọt xong được đưa cho Mạc Hiển, anh cầm lấy cắn một cái, chân gác lên bàn: “Mỏi chân quá! Bóp cho tôi đi!”
“Mạc Hiển! Anh đừng quá đáng! Anh coi chị Lan thành gì hả?”, Trần Hân ở cạnh khó chịu nói.
Nhưng Tần Lan lại không để ý.
Ra ngoài gây chuyện cũng có ngày phải đền lại!
Cô ngồi xổm trước mặt Mạc Hiển, nhẹ nhàng bóp: “Sức thế này đã dễ chịu chưa?”
“Dễ chịu! Cứ tiếp tục thế nhé! Bóp chân xong nhớ bóp vai luôn nhé!”, hai tay Mạc Hiển chống sau đầu hưởng thụ.
“Được!”
Trần Hân thấy vậy thì choáng váng.
Tình huống gì đây?
Bưng trà rót nước cũng thôi, quan trọng còn đấm chân bóp vai.
“Chị Lan, chị không bị sốt chứ? Hay tên này bỏ chơi ngải chị rồi?”, Trần Hân nhìn Tần Lan bằng gương mặt khó hiểu.
Mạc Hiển ăn táo, cười ha ha: “Đừng nói bậy nha! Anh đây luôn có sức quyến rũ đối với phụ nữ! Dưới cây “gậy” luôn có phụ nữ nghe lời!”
“Các người đã... trời ơi! Chị Lan...”
Tần Lan liếc Trần Hân một cái: “Chị nói này, sức tưởng tượng của em bớt phong phú đi nhé, chị chỉ thua cược thôi!”
Cô nhắc tới vụ cá cược hồi chiều, sau đó Trần Hân mới hiểu ra.
“Nhưng, chị Lan à, chị nên cẩn thận một chút, đừng để anh ta chiếm hời nha. Nếu có gì thì để em!”, Trần Hân cười ha ha nói.
Mạc Hiển liếc cô ấy một cái: “Cô mơ đẹp nhỉ, tính toán của tôi đang vả bôm bốp vào mặt tôi đây này!”
“Không để ý tới anh nữa! Phải rồi, chị Lan, chị biết tin mới nhất chưa? Nueva muốn tới Giang Châu chúng ta tổ chức biểu diễn dương cầm!”
Trần Hân kích động cầm remote bật ti vi.
Nueva?
Trong đầu Mạc Hiển đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Giữa trời đông tuyết rơi dày, mộ người quỳ gối trước cửa cầu xin chỉ điểm hai bản nhạc, hình như tên là Nueva, là thiên tài âm nhạc có một không hai từ xưa tới nay.
“Người cô nói có thể một giây đàn được 12 phím à?”, anh tò mò nhỏ giọng hỏi.
Trần Hân nghe giọng của anh thì tay chống nạnh phản bác: “Anh biết điều này nghĩa là gì không? Đó là người giữ kỷ lục thế giới, anh có thể làm được trong một giây sao? Một giây của người ta có thể bấm 12 phím, đó đã đạt tới cực hạn của nhân loại!”
“Cực hạn? Nếu tôi cho cô biết có người đàn được 16 phím trong một giây thì sao?”
“Không thể nào, Nueva chỉ có thể đàn 12, người anh nói không tồn tại!”
“...”
Bây giờ Mạc Hiển đã có thể chắc chắn.
Đây chính là thiên tài âm nhạc chán nản mà mình đã gặp năm xưa, còn ngày đêm cầu xin mình chỉ điểm mà mới chỉ bảo được một chút, từ một giây 9 phím tăng lên được một giây 12 phím.
Nghe nói người này có thành tựu không tệ.
Chẳng ngờ giờ lại chạy tới Giang Châu tổ chức buổi biểu diễn!
“Hình như vé khó mua lắm, cuối tháng này anh ta mới tới Giang Châu mà vé đã bán hết rồi! Hầy, hình như còn được một tấm poster do anh ta ký tặng nữa! Một thiên tài âm nhạc xuất sắc, nhất định rất khó để gặp mặt!”, Tần Lan vừa bóp vai cho Mạc Hiển vừa nhủ thầm.
“Vài cái kỹ thuật hạng ba mà cũng gọi là thiên tài xuất sắc à!”
Mạc Hiển vô cảm nói.
Nếu không phải mình tốn cả buổi sáng để chỉ bảo, cả đời này tên kia đừng mơ có được thành tựu gì.
Lúc này.
Anh chú ý tới trên vách tường xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.
Đây chẳng phải là đèn hồng ngoại của súng bắn tỉa sao?
“Được rồi, đừng bóp nữa! Rửa chén đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút!”, Mạc Hiển khởi động tay rồi nói.
Tần Lan giận dỗi dậm chân, cô chưa từng bị ai sai sử như thế đâu.
Khi cô vừa đứng lên, bình hoa trang trí cách đó không xa chợt vỡ tan tành.
Như là bị cái gì đó bắn trúng, Trần Hân vội đóng cửa, tắt đèn.
“Hình như bên ngoài có người!”
Trần Hân cảnh giác nhỏ giọng nói.
Ngoài cửa.
Mạc Hiển đứng trên lối đi nhỏ, rút ra điếu thuốc, nhóm lửa.
Trong bóng tối không thấy năm ngón tay này, ngọn lửa là mục tiêu nổi bật nhất.
“Buổi tối không lo đi ngủ, mấy anh trai có chuyện gì à?”
Trong khu rừng nhỏ của khu nhà, vài bóng đen nhanh chóng di chuyển rồi xuất hiện.
Tốc độ rất nhanh, rất khẽ, còn dính chút nước bùn.
Trong đó có một kẻ muốn leo vào biệt thự, Mạc Hiển thấy thì dùng chân hất cục đá trên đất, đá sang đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!